Bà Cốt Khương Tô

Chương 65

Chương 65Chương 65
Có điều rõ ràng cả hai người này đều quen biết cô, còn gọi tên mấy chục năm trước của cô, chẳng trách cô thấy ngôi nhà này đâu đâu cũng mang đến cảm giác quen thuộc, nói không chừng mấy chục năm trước cô còn từng sống trong căn nhà này. Nhưng mà bây giờ cô không thể nào thừa nhận thân phận của mình với bọn họ được.
Khương Tô chỉ có thể nói: "Tất cả mọi người đi ra ngoài, tôi còn chưa kiểm tra xong."
Ông cụ Triệu hơi mím môi lại, ông cụ còn định nói gì đó.
Khương Tô sa sầm mặt xuống: "Đi ra ngoài."
Bây giờ bà Triệu cũng không nói rõ được tâm trạng của mình, từ khi bà ta lấy chồng rồi về nhà họ Triệu đến giờ, đây là lần đầu tiên bà ta thấy có người dám nói với ông cụ Triệu bằng giọng điệu này.
Mà quan trọng là ông cụ Triệu lại không hề tức giận, ngược lại có vẻ như rất vui khi nghe một cô gái trẻ nói với ông cụ bằng giọng lạnh nhạt như vậy, ông cụ quyến luyến liếc nhìn Khương Tô một cái, sau đó ngoan ngoãn đi ra ngoài, lúc ra đến ngoài cửa còn không quên nói với mấy người bà Triệu: "Đi ra ngoài hết, không nghe thấy hả?" Lúc nói những lời này giọng điệu lại biến thành ông cụ Triệu khó hầu hạ kia.
Những người có mặt trong phòng, dù là bà Triệu, con dâu bà Triệu hay là Triệu Uyển, thì lúc này cũng tràn đầy nghỉ ngờ, nhưng họ không thể nào chứng thực với Khương Tô, đành ngoan ngoãn đi ra ngoài, để lại Khương Tô ở trong phòng một mình.
Khương Tô cũng không quan tâm đến chuyện vừa rồi ông cụ Triệu và vị quản gia kia đã nhận ra cô, họ vừa ra ngoài, cô đã quay người cắn rách đầu ngón tay, sau đó vẽ lên một vạch màu trên trán cậu chủ nhỏ, kéo dài từ mép tóc đến giữa chân mày, sau đó ngón tay dừng lại giữa chân mày, cô nhắm mắt lại, truyền linh thức còn mạnh mẽ hơn vừa rồi vào trong.
Bên ngoài phòng lúc này, ông cụ Triệu lo lắng hốt hoảng nắm lấy cánh tay quản gia: "Phú Sinh, vừa rồi tôi không nhìn nhầm đúng không? Người bên trong kia chính là Hoan Hoan đúng không?"
Lúc này ông quản gia đã lấy lại bình tĩnh: "Đã sắp sáu mươi năm rồi, sao cô Hoan Hoan có thể trẻ mãi như vậy được chứ..."
"Ông không biết đâu!" Ông cụ Triệu vẫn không nén được kích động mà nói: "Lúc tôi quen cô ấy, cô ấy cũng như vậy, dù bao nhiêu năm trôi qua của người vừa rồi, rõ ràng là Hoan Hoan, trên đời này ngoại trừ cô ấy ra thì còn ai dám nói chuyện với tôi như vậy đâu..." Lúc nói đến đây, dường như ông cụ Triệu lại trở thành người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú thật lòng thật dạ yêu một người của mấy chục năm trước.
"Rốt cuộc vị tiên cô kia là ai2 Hình như có quen ông cụ."
Bà Triệu hỏi Triệu Uyển, nhưng bà ta cũng đã nói giảm nói tránh, thực tế thì qua biểu hiện bề ngoài của ông cụ không đơn giản chỉ là có quen, khi ông cụ Triệu nhìn thấy tiên cô kia, cảm xúc đã trở nên bất thường, từ trước đến giờ bà ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của ông cụ.
Triệu Uyển lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Thấy trên đường đến đây biểu hiện của Khương Tô rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như có dính líu gì đến nhà họ Triệu.
Hơn nữa hai người họ chênh lệch tuổi tác nhiều như vậy, cho dù lúc trước có quen biết nhưng cũng không đến mức làm ông cụ kích động đến mức này được chứ? Cũng không giống như là con gái ngoài giá thú của ông cụ trong những lần trăng hoa bên ngoài.
Dáng vẻ kích động của ông cụ và quản gia lúc này, lọt vào mắt họ thật sự là một chuyện cực kỳ quái lạ.
"Sao mọi người lại ra bên ngoài hết vậy?" Lúc này, Triệu Vân Xuyên cũng chạy tới, nhưng khung cảnh không giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng của anh ta, ông cụ không nổi giận đùng đùng mà ngược lại tất cả mọi người đều chìm trong bầu không khí quái dị, anh ta đi đến bên cạnh bà Triệu: "Mẹ, người mà mẹ mời đến đâu rồi? Bị ông nội đuổi đi rồi hả?" Vừa rồi trên đường anh ta tới đây cũng không nhìn thấy mà.
Bà Triệu lắc đầu: "Còn ở trong phòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận