Bà Cốt Khương Tô

Chương 118

Chương 118Chương 118
Triệu Vân Xuyên cũng nhìn Khương Tô chằm chằm.
Khương Tô cười cười.
Rồi lạnh lùng trả lời: "Không được."
Tuy mấy đứa trẻ loài người rất đáng yêu nhưng cô cũng không có ý định bồi đắp tình cảm với thằng bé, mặc dù thằng bé rất ngoan nhưng cô cũng không dám khẳng định lúc nào cô cũng sẽ có thể kiên nhẫn với thằng bé giống như hôm nay.
Cậu chủ nhỏ có hơi thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm xuống, ngoan ngoãn không hề năn nỉ Khương Tô đồng ý, động tác vuốt ve mèo đen cũng nhẹ nhàng hơn.
Chẳng hiểu sao Triệu Vân Xuyên cũng cảm thấy có chút thất vọng.
Mèo đen tặng cho Khương Tô một ánh mắt khen ngợi.
"Đúng rồi. Ông chú kia đâu?" Triệu Vân Xuyên hỏi, người anh ta nhắc đến chính là ông Tôn.
"Ông ấy bày sạp ở trên cầu vượt." Khương Tô nói.
Triệu Vân Xuyên hỏi: "Ông ấy có quan hệ gì với cô thế?"
"Là bạn của mẹ tôi." Khương Tô bình tĩnh nói.
"Đây là nhà của ông ấy?"
"Của tôi." Khương Tô nói: "Mẹ tôi đã sống ở đây từ mấy chục năm trước. Đây là nhà của bà ấy."
Nhiều năm trôi qua, cô đã quen với việc làm mẹ, làm bà, thậm chí là tổ tiên của mình, chỉ cần cần thiết, cô có thể là bất kỳ người thân nữ nào của chính mình.
"Tôi từng nghe qua truyền thuyết về nơi này." Triệu Vân Xuyên nói.
Lúc anh ta mười mấy tuổi, truyền thuyết về ngôi nhà ma ám này rất nổi trên các trang mạng của trường.
Cùng lúc này.
Trên lầu đột nhiên có tiếng gì đó lăn xuống đất.
Triệu Vân Xuyên giật mình, lo lắng ngẩng đầu nhìn trần nhà, giả vờ thoải mái cười nói: "Trong nhà cô có hai con mèo à?"
Cậu chủ nhỏ cũng hoảng sợ ngẩng đầu lên.
[Ta không cố ý. ] Trên lầu hai, một con quỷ cẩn thận ôm lấy cái bình bị nó làm rơi, bày ra vẻ mặt vô tội nói.
"Con nghe thấy có người đang nói chuyện." Cậu chủ nhỏ đột nhiên nhìn lên trần nhà nói, sau đó lại nhìn Triệu Vân Xuyên: "Chú, chú có nghe thấy không?"
Triệu Vân Xuyên cảm thấy sống lưng lạnh toát, anh ta quay đầu nhìn Khương Tô.
Khương Tô nhìn Tiểu Kiệt trước, vẻ mặt có hơi khó đoán.
"Con có thể nghe thấy tiếng động trên lầu?" Khương Tô hỏi.
Cậu chủ nhỏ gật đầu: "Dạ. Là giọng nói của một người trưởng thành." Thằng bé vẫn nhìn lên trần nhà, ngây ngô hỏi: "Trên tầng vẫn còn người khác sao?"
Khương Tô ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói: "Một con quỷ nhỏ mới đến, ngươi đi xuống đây."
Mấy ngày qua, sau khi được nghe mấy lão quỷ ở đây kể sơ qua về sự khủng bố của Khương Tô, trong lòng của bé gái ma thắt bím lập tức sinh ra bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa.
Cho nên vừa nghe Khương Tô nhắc tới mình, cô bé sợ tới mức nhìn về phía mấy lão quỷ.
Mấy lão quỷ cũng nơm nớp lo sợ tập trung lại một chỗ, giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của bé gái ma.
Bé gái ma đáng thương đi xuống lầu.
Cô bé bất ngờ xuất hiện ở tầng một, cảnh giác nhìn Khương Tô, giọng nói gần như phát ra từ trong cổ họng: "Tiên, tiên cô..."
Cậu chủ nhỏ trợn trừng mắt.
Khương Tô chỉ bé gái ma kia, hỏi thằng bé: "Con có nhìn thấy nó không?"
Hai mắt cậu chủ nhỏ mở to, gật đầu, hồi nãy nó nhìn thấy cô bé đột nhiên xuất hiện giống hệt như có phép thuật, cứ thế hiện ra!
Lúc này, trong mắt Triệu Vân Xuyên chính là cảnh tượng Khương Tô chỉ vào không trung nói cho Tiểu Kiệt biết nơi đó có người.
Còn Tiểu Kiệt thì gật đầu.
Ngay lập tức Triệu Vân Xuyên cảm thấy sống lưng của anh ta lạnh toát.
Tuy bản thân đã chính mắt nhìn thấy hồn ma của Đặng Thành Vũ một hồn ma xa lạ đang đứng ở đó, nói thật thì đêm qua làm thế nào anh ta cũng không ngủ được, trong đầu lúc nào cũng hiện lên cảnh tượng Khương Tô làm phép và hình ảnh cả người Đặng Thành Vũ ướt sũng trên đầu còn dính đầy máu.
Vậy mà giờ đây còn có một hồn ma xa lạ đang đứng cách anh ta không tới hai mét, vì thế theo bản năng anh ta kéo Tiểu Kiệt vào trong phạm vi bảo vệ của mình, cảnh giác nhìn về hướng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận