Bà Cốt Khương Tô

Chương 392

Chương 392Chương 392
Vào đêm cắt chỉ, Khương Tô đã chủ động quyến rũ Địch Cận Duật, lúc cô bị anh đè lên trên sô pha, bỗng nhiên Ninh Hiểu trèo từ ngoài ban công vào, lúc thấy cảnh tượng này cô ấy gần như hóa đá, cô ấy không ngờ rằng bộ mặt trong tối của Địch Cận Duật lại... Nhiệt tình như lửa.
Khương Tô có thể yêu kiều quyến rũ đến vậy.
Địch Cận Duật kéo áo khoác của mình để che cảnh xuân trước ngực của Khương Tô, rồi ánh mắt anh nhìn Ninh Hiểu ngập tràn sát khí.
Ninh Hiểu bỗng có cảm giác mình như con yêu thú bị Địch Cận Duật theo dõi, sợ tới mức chạy trối chết, từ đây về sau cô ấy không dám trèo cửa sổ nhà Địch Cận Duật nữa, không phải vì sợ bị đau mắt mà là vì sợ có một ngày một Địch Cận Duật sẽ giết cô ấy diệt khẩu.
Ninh Hiểu có nhiều cơ hội gặp mặt Khương Tô, quan hệ của hai người tự nhiên dần trở nên thân thiết.
Bề ngoài trông Ninh Hiểu rất đứng đắn, nhưng thật ra cô ấy chẳng đứng đắn chút nào.
Sau khi thân thiết thỉnh thoảng sẽ trò chuyện một ít đề tài "người lớn" với Khương Tô.
Ví dụ như rốt cuộc Địch Cận Duật có lãnh đạm hay không.
Khương Tô chỉ cười mà không nói.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay cô ấy đã không hề nhắc đến vấn đề này nữa.
Vì tư thế lúc Địch Cận Duật hôn Khương Tô khi ấy... Chậc chậc, rất dâm... đãng.
Lê Thuật được thả từ sớm, khi biết Khương Tô yêu đương với Địch Cận Duật thì dùng vẻ mặt hận sắt không thành thép nói với Khương Tô cô yêu ai thì yêu, tại sao cứ khăng khăng yêu người của Cục Quản Yêu làm gì.
Chờ đến khi Khương Tô nói Địch Cận Duật không còn là người của Cục Quản Yêu nữa thì anh ta vẫn tức đến mức không thèm để ý đến cô, luôn cằn nhằn nói không phải trước khi cha anh ta chết đã dặn dò thì anh ta sẽ tuyệt giao với cô, lời thế này mấy trăm năm qua anh ta đã nói không biết bao nhiêu lần, đương nhiên Khương Tô cũng bỏ ngoài tai.
Sau khi Hắc Thuật biết Địch Cận Duật chỉ còn mấy năm tuổi thọ thì ngược lại đã bình tĩnh hơn nhiều. Thời gian vài năm mới yêu quái mà nói chỉ là như một cái búng tay, cậu ta không cần phải ghen với một người sắp chết.
Địch Cận Duật nói mình đã gần ba mươi tuổi, nhưng ngoại trừ Thành Tây và Thành Bắc ra thì anh chưa từng đến những nơi khác, trước nay công việc bận rộn, cũng không có tâm trạng ra ngoài du lịch, bây giờ chỉ còn lại vài năm cuối cùng, anh quyết định sẽ đi ngắm nhìn thế giới này.
Đương nhiên Địch Cận Duật không cần phải bận tâm đến vấn đề tiền bạc, mà Khương Tô cũng là một người không hay tính toán, vậy nên hai người nói đi là đi.
Đến Bắc Cực xem núi băng bao la hùng vĩ, mặc áo lông vũ dày nặng, đứng trên tàu thủy nhìn gấu Bắc Cực chậm chạp đi qua mặt băng, nhìn chân trời rộng lớn, nhìn cực quang lộng lẫy.
Đến những ngọn núi nổi tiếng, ngắm nhìn thác nước cao ba nghìn mét đổ xuống.
Lên đỉnh núi ngắm nhìn hàng ngàn ngôi sao băng bay ngang qua bầu trời đêm, sáng rực rỡ tráng lệ.
Đến Nhật Bản ngắm tuyết.
Đến Las Vegas đánh bạc.
Đến những nơi mà trước kia Khương Tô từng đặt chân đến.
Làm những chuyện mà trước kia anh chưa từng làm.
Đôi khi chỉ nằm trong khách sạn cùng Khương Tô, không làm gì cả, chỉ nằm bên cạnh nhau, nhưng anh vẫn không hề thấy chán.
Thời gian dẫn trôi qua từng ngày, từng ngày, sinh mạng của Địch Cận Duật từng bước đến điểm cuối, sức khỏe của anh không bao giờ quay trở lại được thời kỳ khỏe mạnh nữa, mà dần dần suy yếu, cuối cùng đến cái chết.
Anh đã cảm nhận được sự sống của mình đã đến hồi kết, cuối cùng kết thúc chuyến du lịch, trở về Thành Tây với Khương Tô.
Đêm hôm đó anh đã nói chuyện rất lâu với ông cụ Địch và chú Hai Địch.
Lúc đi ra khỏi phòng sách, biểu cảm trên mặt Địch Cận Duật rất bình tĩnh, nhưng hốc mắt chú Hai Địch lại đỏ bừng, còn ông cụ Địch lại ngồi mãi trong phòng sách, cả đêm chưa hề bước chân ra khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận