Bà Cốt Khương Tô

Chương 82

Chương 82Chương 82
Triệu Vân Xuyên mới vừa ra khỏi nhà, thấy ông quản gia gọi mình thì đi về phía bên này, sau đó liếc mắt nhìn Khương Tô một cái rồi mới lễ phép hỏi quản gia: "Ông gọi tôi?"
Quản gia cung kính nói: "Tôi thấy tối nay cậu chủ không uống rượu, có thể làm phiền cậu chủ đưa cô Khương về nhà hay không."
Triệu Vân Xuyên đảo mắt nhìn sắc mặt sầm sì của Triệu Vân Phong đứng bên cạnh, do dự một lúc rồi nói: "Đương nhiên." Ngay sau đó anh ta dừng lại một chút, lịch thiệp hỏi Khương Tô: "Có thể cho tôi đưa cô về nhà chứ?"
Khương Tô nhìn anh ta một cái, sau đó cười tủm tỉm gật đầu: "Được thôi."
Triệu Vân Xuyên quay đầu nói với Triệu Vân Phong: "Anh Hai à, tôi thấy tối hôm nay anh đã uống không ít rượu, đừng đi lung tung, nên nghỉ ngơi sớm đi."
Triệu Vân Phong híp mắt lại, khẽ cười khẩy một tiếng không rõ ẩn ý.
Triệu Vân Xuyên có vẻ không để ý lắm, nói với Khương Tô: "Chúng ta đi thôi."
Nhìn theo Khương Tô đã theo Triệu Vân Xuyên đi một đoạn xa, quản gia hờ hững nói với Triệu Vân Phong: "Cậu chủ nghỉ ngơi sớm đi." Sau đó quay người trở về gian nhà phía Đông.
Triệu Vân Phong đứng yên tại chỗ, sắc mặt u ám.
Còn bữa cơm hôm nay bà Hai Triệu ăn không no, nhưng lại tức anh ách: "Không biết con nhãi kia từ đâu lòi ra nữa. Ông có thấy thái độ ông cụ đối xử với nó trên bàn ăn lúc nãy không? Ai không biết còn tưởng là cháu gái ruột của ông cụ nữa đó!"
Bà ta chỉ lo càu nhàu, nhưng không phát hiện ra sắc mặt bất thường của ông xã mình, tiếp tục nói: "Cũng không biết nó dùng trò oai môn tà đạo gì để chữa khỏi cho thằng bé, tuổi còn nhỏ mà quá kỳ quái, khuôn mặt thì lằng lơ đồng bóng, cặp mắt kia cứ như mắt mèo ấy, nhìn ai cũng khiến người đó toát mồ hôi lạnh..."
Nói một hồi bà ta mới phát hiện ra ông xã của mình im lặng đến khác thường, lập tức trở nên bất mãn: "Tôi nói nhiều vậy, ông có nghe hay không thế?"
"B3 khânga nhát hiên vẻ nanoài ©ủa e©â †a aiếng ai eao?" Triêu Chấn Nguyên bất ngờ hỏi, giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo bất thường.
Bà Hai Triệu sửng sốt: "Ai thế?"
"Mẹ của tôi."
Trong cái se lạnh của mùa xuân, bà Hai Triệu sửng sốt mất một lúc lâu, lúc bà ta lấy Triệu Chấn Nguyên thì mẹ ruột của Triệu Chấn Nguyên đã chết mười mấy năm, ấn tượng duy nhất về người mẹ chồng chưa gặp mặt bao giờ chính là qua tấm ảnh chụp cũ kỹ trong ví tiền của ông xã mình, trông rất xinh đẹp... Vẻ mặt bà Hai Triệu bỗng khựng lại, chẳng phải bà cốt kia trông khá giống mẹ chồng của bà ta sao? Chẳng trách khi bà ta thấy con nhãi kia thì luôn cảm thấy kỳ lạ, thì ra nguyên nhân là vậy!
Bà ta như bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó trên nét mặt cau có pha thêm vài phần chán ghét, nói: "Ông cụ không phải già cả lẩm cẩm đó chứ? Ông cụ cũng đã tám mươi rồi, không còn mấy suy nghĩ đó đâu nhỉ?"
Nghe thấy mấy lời bà ta nói, Triệu Chấn Nguyên lập tức nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia chán ghét, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không nói gì về vấn đề này, chỉ nói: "Đi thôi." Sau đó sải bước đi về phía trước.
Bà Hai Triệu vội vàng theo sau: "Này, chậm thôi, chờ tôi đã! Ông nói xem ông cụ sẽ không có suy nghĩ này thật đâu đúng không? Ông đã từng thấy ông cụ gắp đồ ăn cho con cháu chưa? Chậc chậc chậc, người ngoài không biết còn tưởng cô ta mới là cháu gái ruột của ông cụ đó..."
Sắc mặt Triệu Chấn Nguyên chìm trong bóng tối không rõ biểu cảm, còn bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Ở gian nhà phía Đông lúc này, đám con cháu đã ra về, người hầu cũng bị cho ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai chủ tớ ông cụ Triệu và quản gia.
Ông cụ Triệu hoàn toàn không có trạng thái buồn ngủ sau khi cơm nước xong như ngày xưa, mà lại phấn khích quơ chân múa tay: "Phú Sinh, ông cũng thấy rồi đúng không! Cô ấy rõ ràng là Hoan Hoan! Ngoại trừ Hoan Hoan ra còn ai có thể ăn nhiều thức ăn như vậy chứ? Ông thấy những món mà cô ấy ăn không, tất cả đều là món mà trước kia Hoan Hoan thích ăn! Phú Sinh, tối hôm qua tôi đã trằn trọc cả đêm, càng nghĩ càng thấy bất thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận