Bà Cốt Khương Tô

Chương 165

Chương 165Chương 165
Cô ấy nói rồi lấy ra hai bức ảnh từ trong túi xách bên cạnh, đặt lên bàn trà rồi nói: "Nhưng lần này tôi không có tóc của người phụ nữ đó, chỉ có hai bức ảnh, không biết có hữu dụng hay không."
Khương Tô cầm bức ảnh lên.
Nhìn thoáng qua, đột nhiên có chút buồn cười, Thành Bắc này thật sự quá nhỏ rồi.
Trên ảnh là ảnh chụp toàn thân của một người phụ nữ, mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, tất đen phối với giày cao gót cao mười hai phân, mái tóc xoăn dài quyến rũ mê người, khoác cánh tay của Trương Kỳ Phong, chiều cao hao hao Trương Kỳ Phong. Người phụ nữ chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng mà cũng không che đậy được vẻ mặt xuân phong đắc ý kia.
"Người phụ nữ này, tôi gặp qua rồi." Khương Tô cầm bức ảnh đó đối với Triệu Uyển nói, chẳng trách vừa rồi cô mới ngửi thấy mùi kì lạ từ trên người Trương Kỳ Phong.
Triệu Uyển kinh ngạc: "Cô quen sao?"
"Không quen, chỉ là từng gặp qua." khóe miệng Khương Tô khẽ nhấc lên: " Nhưng mà tôi có một người bạn, có thể quen biết."
Triệu Uyển nói: "Chỉ cần cô giúp tôi tìm ra người phụ nữ này, tôi cho cô hai trăm nghìn tệ."
Khương Tô chính là thích Triệu Uyển ở điểm này, hơi hơi cười: "Thành giao."
Khương Tô lại hỏi: "Có điều là lần này cô này cô quyết tâm ly hôn với ông chủ Trương, hay chỉ là muốn giáo huấn ông ta một trận?"
Triệu Uyên lạnh lùng nói: "Lần trước đã cho ông ta một bài học, cũng không phải là chưa cho ông ta cơ hội."
Khương Tô liền đã hiểu.
Hai người lại tán gẫu thêm một lúc, Khương Tô lắp đầy bụng điểm tâm và nước trà, lại bắt đầu buồn ngủ, thế là cầm tấm ảnh lên rồi liền cáo từ, Triệu Uyển thấy cô thích ăn điểm tâm, liền để cho người hầu chuẩn bị một phần để Khương Tô mang về ăn.
Triệu Uyển tiễn cô xuống dưới tầng, Trương Kỳ Phong đã không thấy hình bóng đâu.
Triệu Uyển để tài xế đưa Khương Tô về, nhưng Khương Tô chỉ đi được nửa đường liền xuống xe, bắt taxi đi đến chỗ Lê Thuật. Lê Thuật cũng không đi ra ngoài.
Anh ấy vừa mới quay xong một bộ phim, chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian dài lại tiếp tục làm việc, dùng mấy ngày này liền ở trong nhà làm mấy trận rượu.
Nhìn thấy Khương Tô có thể nói là vô cùng kinh ngạc, trong những ngày qua, mấy chục năm đều không người nào tìm hắn một lần, gần đây làm sao lần lượt thường xuyên chạy qua đây như vậy, hại anh ta có một chút thụ sủng nhược kinh.
Khương Tô không khách sáo với Lê Thuật, trực tiếp lấy ảnh từ chỗ Triệu Uyển cho Lê Thuật xem: " Anh có quen biết yêu tinh này không? Cũng là hồ ly tỉnh."
Lê Thuật nhận ảnh đi đến ngồi xuống dựa ghế sofa, hai cái chân dài vắt chéo nhau, vểnh đầu chân bắt chéo giống như ông lớn, sau đó mới cẩn thận xem tấm ảnh, không chú ý xem mặt người, phàn nàn một câu trước: " Yêu tỉnh này khẩu vị rất nặng." Khương Tô nhướng mày, tỏ vẻ đồng cảm. Lê Thuật tiếp theo mới nhìn kỹ mặt người phụ nữ kia, nghiêm túc nhìn một lúc, mới nói: " Không quen, trước đây chưa từng tiếp xúc qua, nhưng mà đây chỉ là hồ ly tinh đã hóa hình không lâu, chúng ta cái gia tộc này trăm năm trước hóa hình tôi căn bản đều biết hết.
Anh ngước mắt lên nhìn Khường Tô: "Cô đến hỏi tôi không bằng trực tiếp hỏi cục quản yêu kia, nghe nói gần đây cục quản yêu quản Trương rất chặt chẽ, yêu quái hành tẩu ở nhân gian, đều nhất định phải lập hồ sơ ở cục quản yêu mới có thể đi lại ở nhân gian."
Khương Tô đem cất bức ảnh đi.
"Ông già trên ảnh với cô có quan hệ gì?" Lê Thuật hỏi.
Khương Tô nghe ra có ẩn ý trong lời nói của anh ta: " Làm sao."
Lê Thuật nói: " Hồ ly tỉnh hóa hình không lâu, đều cần hút dương khí trên người để bản bản thân duy trì hình người, hút nhiều, đoản mệnh."
Khương Tô cười: " Đó không phải là chuyện của tôi."
Cô nói xong liền đứng lên chuẩn bị đi về.
" Vừa mới đến liền đi?" Lê Thuật lắc mình một cái đã chặn ở trước mặt Khương Tô, bàn tay lớn ái muội khẽ vuốt nhẹ bụng Khương Tô, cúi đầu, phả ra hơi thở ấm áp trên trán Khương Tô: " Viết thương của cô lành như thế nào rồi, Khương Khương, tôi hôm nay không có hẹn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận