Bà Cốt Khương Tô

Chương 296

Chương 296Chương 296
Quá khứ của Địch Cận Duật rất sạch sẽ.
Khương Tô trải qua bao nhiêu năm, gặp vô số người, điều kiện như Địch Cận Duật, ở tuổi này rồi mà quá khứ sạch sẽ như một tờ giấy trắng, thuộc dạng số ít người trong những người mà cô từng gặp, cô âm thầm tăng điểm cho Địch Cận Duật.
Không bao giờ tìm tòi nghiên cứu quá khứ của cô, cộng điểm.
Sẽ vô điều kiện bao dung và bảo vệ cô, cộng điểm.
Đẹp trai, cộng điểm.
Giàu, cộng điểm.
Nghĩ đến phương diện giàu thì Khương Tô giật mình.
Suýt quên mất, Địch Cận Duật còn nợ cô 950 nghìn!
Xem tình hình này, nếu đòi tiền Địch Cận Duật thì có phải là hơi kỳ không?
Khương Tô đang suy nghĩ thì trong điện thoại nhận được tin nhắn của ngân hàng.
Nhận được chuyển không ..... lẻ, chục, trăm, nghìn, cục nghìn, trăm nghìn, triệu.
Một triệu???
Khương Tô ngẩn người, Địch Cận Duật gọi điện thoại đến.
Địch Cận Duật hỏi:
"Nhận được tiền chưa?"
Khương Tô hỏi lại:
"Vừa rồi là chú chuyển khoản hả?"
Địch Cận Duật đáp:
"Ừ, tiền nợ cô."
Khương Tô không ngờ Địch Cận Duật chủ động tích cực như vậy, thế là lương tâm phát hiện nói:
"Chú chỉ thiếu tôi 950 nghìn."
Địch Cận Duật nói:
"Còn lại năm mươi nghìn xem như tiền lời."
Hình tượng của Địch Cận Duật bỗng trở nên cao lớn trong lòng Khương Tô phải thừa nhận rằng mình rất tục khí.
Khi cho rằng Địch Cận Duật là cảnh sát nghèo, phải bán mạng cho Cục Quản Yêu mới kiếm được tiền, dù Khương Tô ngẫu nhiên động tâm nhưng vẫn ghét bỏ anh nghèo. Nhưng từ khi biết Địch Cận Duật chẳng những không thiếu tiền mà còn siêu giàu, vị trí của anh ở trong lòng Khương Tô giống như Bồ Tát đất trong miếu nhỏ được dát vàng, ánh sáng vàng lấp lánh!....
Buổi chiều Khương Tô nằm trên sofa nghiên cứu trang bị định vị của Cục Quản Yêu.
Thứ này dán sát cổ tay, không tháo ra được, nếu muốn bạo lực phá hư cũng hơi khó khăn, trừ phi chặt bỏ bàn tay.
Khương Tô có thể cảm giác được bên trong có một luồng năng lượng, thứ này ở trên người Địch Cận Duật đã bị cô phát hiện.
Nhưng Địch Cận Duật nói không sai.
Cô không thể tháo nó ra, nhưng có biện pháp khiến nó mất đi tác dụng.
Nhưng hiện tại còn chưa cần thiết hủy nó.
Miễn cho Cục Quản Yêu biết lại làm ra cái gì để theo dõi cô.
Khương Tô vẫn vô tư ăn uống.
Ông Tôn ngược lại chú ý tới trên cổ tay của Khương Tô có thứ mới, hỏi một câu.
Khương Tô nói: "Mới mua đồng hồ."
Ông Tôn nói: "Nhìn giống như còng tay."
Khương Tô: ".. ."
Ông Tôn hỏi:
"Mà sao Hắc Thuật còn chưa trở về? Hôm qua lúc cậu ta ra cửa còn kêu tôi hôm nay chiên cá cho ăn."
Khương Tô thản nhiên nói:
"Gần đây cậu ta bận việc, phỏng chừng không về được."
Ông Tôn cũng không hỏi nhiều.
Yêu quái dù sao khác với bọn họ.
Nếu có ngày nào đó Hắc Thuật không còn trở lại thì ông Tôn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Vòng tay không gây ảnh hưởng gì cho Khương Tô. Cô hoàn toàn không lo lắng.
Nếu Hắc Thuật cần cô giúp thì tự nhiên sẽ liên hệ với cô, Khương Tô cũng tin tưởng Hắc Thuật không dễ bị bắt như vậy.
Khương Tô mới nằm vào chăn thì điện thoại reo chuông.
Là một dãy số xa lạ.
Khương Tô bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Hắc Thuật:
"Khương Tô, ta cần cô giúp."
Giọng của Hắc Thuật qua ống nghe rất yếu ớt.
Khương Tô ở trong bóng tối hơi híp lại mắt.
Cô thay đồ rồi mới đi ra ngoài.
Ông Tôn nghe thấy động tĩnh đi ra, nhìn thấy Khương Tô mặc đồ khác thì hỏi:
"Tối rồi còn ra ngoài?"
Khương Tô nói:
"Ừ, có lẽ sẽ về muộn, cậu ngủ trước đi."
Khương Tô nói xong ra khỏi nhà.
Hắc Thuật hẹn gặp cô ở một con hẻm phía bắc.
Khương Tô đến đúng hẹn, nhưng không thấy Hắc Thuật đâu.
Cô khẽ kêu:
"Hắc Thuật?"
Đầu ngõ có tiếng bước chân khe khẽ.
Khương Tô quay đầu nhìn.
Trong ánh trăng, Hắc Thuật mặc đồ đen, tay ôm bụng, hơi gục mặt xuống làm không thấy rõ mặt, cậu ta dường như bị thương, bước chân chệch choạng từng bước đi hướng Khương Tô.
Khi Hắc Thuật cách Khương Tô còn hai mét thì cô kêu ngừng:
"Đứng lại."
Hắc Thuật dừng bước, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt điên đảo chúng sinh, con ngươi một màu vàng một màu xanh yếu ớt nhìn Khương Tô: "Khương Tô... Là ta."
"Chậc." Khương Tô cười khẽ: "Học giống đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận