Bà Cốt Khương Tô

Chương 122

Chương 122Chương 122
Khương Tô nói: "Đúng như tên gọi, đó là bộ ngành chuyên quản lý yêu quái. Tôi cũng chỉ nghe mới nghe đồn về nó thôi, dù sao tất cả yêu quái đều biết đến sự tồn tại của Cục Quản Yêu, đôi khi tôi cũng sẽ tiếp xúc với yêu quái cho nên cũng có nghe qua vài lần."
"Chỉ có vậy?"
"Chỉ có vậy."
Đối với những gì Khương Tô nói, Địch Cận Duật chỉ tin một nửa.
Mặc dù câu trả lời của cô không hề có sơ hở nào nhưng trực giác của anh nói cho anh biết, anh không nên tin cô hoàn toàn.
Địch Cận Duật và Triệu Vân Xuyên lần lượt đến.
Triệu Vân Xuyên đi tới, ánh mắt nhanh chóng lia qua Địch Cận Duật và Khương Tô, hỏi: "Hai người không có sao đó chứ?"
Cậu chủ nhỏ cũng ngẩng đầu nhìn cái này xem cái kia, cảm giác không hiểu được thế giới của người lớn.
Một tay của Địch Cận Duật đặt lên đỉnh đầu của Khương Tô, nói: "Không có gì, tôi chỉ đùa với cô ấy thôi."
Khương Tô ngẩng đầu nhìn anh.
Địch Cận Duật cười như có như không liếc cô một cái.
Nhà của Triệu Vân Xuyên tuy không sánh bằng nhà cổ của nhà họ Triệu nhưng cũng thuộc dạng tiêu chuẩn của gia đình giàu có, là một biệt thự độc lập nằm ở sườn núi, theo tin tức thì nằm trong khu biệt thự cao cấp có giá hàng triệu tệ, dưới chân núi còn có một cái hồ lớn, có thể quan sát được một nửa Thành Bắc, tầm nhìn vô cùng tốt.
Người nhà của Triệu Vân Xuyên thấy Địch Cận Duật cũng đến thì rất vui.
Vội vàng đi ra đón Khương Tô và Địch Cận Duật vào nhà.
"Ông nội con cũng đang ở đây." Mẹ Triệu đi ở đằng sau, nói nhỏ với Triệu Vân Xuyên.
"Hả?" Triệu Vân Xuyên có hơi bất ngờ.
Mấy năm gần đây, ông cụ Triệu luôn sống một mình ở nhà cổ, ngày nào cũng ru rú trong nhà trồng hoa tưới cây, tu tâm dưỡng tánh, sẽ không tùy tiện rời khỏi nhà cổ, cho dù lúc trước còn bôn ba bên ngoài cũng chưa từng đến đây, đây là lần đầu tiên ông cụ Triệu đến nhà con trai lớn. đoán được nguyên nhân khiến ông nội của anh ta khác thường như vậy.
Mẹ Triệu cho Triệu Vân Xuyên một ánh mắt bất đắc dĩ: "Chiều nay anh con về nhà cổ, không cẩn thận lỡ miệng nói hết ra."
Triệu Vân Xuyên đáp lại bằng ánh mắt con biết rồi.
Lúc Khương Tô nhìn thấy ông cụ Triệu ngồi ngay ngắn trên sô pha cùng quản gia của ông ấy thì có hơi kinh ngạc.
"Cô Khương, cô đến rồi." Ông quản gia lập tức đứng dậy, trên mặt nở nụ cười hiền từ, rồi mới gật đầu với Địch Cận Duật coi như chào hỏi.
Ông Triệu không đứng dậy, hai mắt sáng trưng, tự động bỏ qua Địch Cận Duật cùng đi vào với Khương Tô.
Con cả Triệu Chấn Đình ngồi bên cạnh vừa thấy vẻ mặt rạng rỡ này của ông cụ Triệu liền cảm thấy xấu hổ, ông ta biết cha ông ta từng có người yêu trước khi cưới mẹ ông ta, nghe nói ông cụ rất yêu người đó, thậm chí còn có tin đồn quản gia của ông cụ từng làm người giúp việc của người phụ nữ kia. Bây giờ xem ra người phụ nữ đó chính là bà nội của Khương Tô, hơn nữa nhìn quản gia đối xử với Khương Tô hòa nhã vui vẻ như vậy, có lẽ tin đồn kia cũng là sự thật.
Mẹ của ông ta chưa từng có được tình yêu của cha ông ta, tất cả cũng chỉ vì cha ông ta đã sớm dành trọn tình yêu của ông ấy cho một người phụ nữ khác.
Tuy Triệu Chấn Đình biết Khương Tô đã chữa hết bệnh cho Tiểu Kiệt, là ân nhân của cả nhà bọn họ nhưng vừa nhìn ánh mắt hiển từ của ông cụ khi nhìn Khương Tô, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng mọi sự chú ý của ông cụ Triệu lúc này đã đặt hết lên người Khương Tô, làm gì còn để ý tới sắc mặt không được tốt của con trai lớn ngồi bên cạnh.
"Cháu chào ông." Địch Cận Duật mỉm cười chào hỏi ông Triệu.
Lúc này ông cụ Triệu mới chú ý tới Địch Cận Duật, ông ta cười nói: "Cận Duật cũng đến à."
"Tình cờ gặp nhau nên cũng theo đến đây ăn ké một bữa." Địch Cận Duật cười nói.
Ông cụ Triệu mỉm cười gật đầu, nhưng lại quay sang nghiêm mặt nói với Khương Tô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận