Bà Cốt Khương Tô

Chương 262

Chương 262Chương 262
Thiếu niên ngẩng đầu, bản năng tìm kiếm bóng dáng kia, nhưng đã không thấy bóng dáng. ...
Khương Tô ra sân bay liền thuê xe đi khách sạn năm sao Hoa Đình ở Thành Tây.
Khách sạn này cũng là Tiểu Bàn đặt hộ.
Khi cô đến Thành Tây đã là buổi tối, cho nên không có cảm giác quá rõ ràng với nhiệt độ không khí thay đổi.
Đến khách sạn đã hơn bảy giờ tối, tuy lúc trên máy bay cô ăn hai hộp chocolate lót dạ, nhưng vẫn đói meo.
Đăng ký phòng xong Khương Tô lập tức kêu nhân viên khách sạn, gọi một đống đồ ăn. Bởi vì Khương Tô kêu quá nhiều thức ăn, nhân viên quầy tiếp tân trực điện thoại còn lặp đi lặp lại xác nhận lại thực đơn.
Khương Tô mở máy.
Ông Tôn lập tức gọi vào, nghe được giọng nói của cô mới thở phào, biết cô an toàn đến nơi, trò chuyện vài câu thì cúp máy.
Khương Tô ăn uống no nê xong đã hơn tám giờ, cô tắm rửa cho nhẹ người, tiếp đó ra ngoài đi dạo lung tung một lúc thì trở về nằm trên giường chuẩn bị ngủ, định hôm sau đi tìm quý bà Uông kia.
Khương Tô mới kéo chăn đắp thì nhận được điện thoại của Địch Cận Duật:
"Alo, chú Địch?"
Địch Cận Duật ngồi trong phòng chờ máy bay, nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của cô gái, biểu cảm vốn lạnh băng dường như có dấu hiệu hòa tan, khiến cô gái ngồi bên cạnh không kiểm được nhìn lén.
Giọng nói lạnh băng cũng trở nên dịu dàng:
"Alo."
"Có chuyện gì hả chú Địch?" Khương Tô thầm nghĩ, chắc không phải lại có 'thứ quan trọng' gì muốn trả cho cô chứ?
"Tôi sẽ rời khỏi Thành Bắc vài ngày, nhớ ngoan ngoãn đừng ở bên ngoài gây sự." Địch Cận Duật dừng một chút, lại bổ sung: "Lỡ như có việc gì thì có tìm Ninh Hiểu giúp đỡ."
Từ trước đến giờ Khương Tô không vướng bận thứ gì, không ngờ chỉ rồi khỏi Thành Bắc vài naàv mà anh không vên lòng Khiư##ng Tâ. c©ứ lo lắna mình vắng mặt cô sẽ gây họa gì đó.
"Chú đi đâu?" Khương Tô nghe thấy Địch Cận Duật nói sẽ rời khỏi Thành Bắc thì lập tức nâng cao tinh thần.
"Trong nhà có chút việc cần xử lý." Giọng của Địch Cận Duật bình thản.
nẦm
Khương Tô vắt óc nhớ lại Địch Cận Duật là người ở nơi nào.
"Cô đang làm gì?" Địch Cận Duật bỗng nhiên không muốn cúp máy quá nhanh."
"Ưm, chuẩn bị ngủ." Khương Tô nói.
Địch Cận Duật nhìn thoáng qua đồng hồ: "Chín giờ rưỡi?"
"Hôm nay hơi mệt." Khương Tô trả lời, không định nói cho Địch Cận Duật biết là cô đến Thành Tây.
Địch Cận Duật nói:
"Vậy cô ngủ đi."
"Vâng, chú Địch ngủ ngon."
Khương Tô nói xong liền cúp máy.
Địch Cận Duật cầm điện thoại đã vang tiếng máy bận, thẫn thờ, tiếp đó mới nhẹ nhàng nói một câu: "Ngủ ngon."
"Quen bạn gái hả?"
Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đi toilet trở về, khập khiễng đi tới bên cạnh Địch Cận Duật, ngồi xuống liền cười hỏi.
"Không có." Địch Cận Duật nói, tiếp đó nhét điện thoại vào túi.
"Nên tìm bạn gái, qua hai năm nữa cũng sắp ba mươi." Người đàn ông trung niên nói: "Cha mẹ của cháu dưới suối vàng có linh thiêng, khẳng định cũng hy vọng nhìn thấy cháu tìm một cô gái tốt thành lập gia đình."
Địch Cận Duật nói:
"Cháu biết, chú Tưởng."
Chú Tưởng nhìn Địch Cận Duật, thở dài.
Từ khi chuyện kia phát sinh, chờ đến ngày mai là tròn hai mươi năm.
Tuy rằng Địch Cận Duật bị sang chấn mất trí nhớ, nhưng chuyện phát sinh hai mươi năm trước vẫn để lại bóng ma rất lớn cho cuộc đời anh.
Chú Tưởng hỏi: "Vâng." Địch Cận Duật nói.
Trong tai nạn đó anh chỉ nhớ được bóng dáng mơ hồ của người kia.
Tìm được người kia cơ hồ đã thành chấp niệm của anh.
Chú Tưởng khẽ thở dài:
"Nếu lúc trước tôi hỏi tên của cô ta thì tốt rồi."
Lúc ấy chú Tưởng vội vàng gọi điện thoại, người kia lặng lẽ đi, đợi đến khi ông ấy lấy lại tinh thần thì đã không tìm được người.
Biển người mênh mông, muốn tìm một người không có thông tin gì thì không khác biển rộng tìm kim. Nếu không phải vì tìm người kia, Địch Cận Duật cũng sẽ không đi tới Thành Bắc, anh gia nhập Cục Quản Yêu một mặt là bởi vì tìm yêu quái hại cha mẹ mình chết thảm, anh không muốn lại phát sinh thảm kịch như vậy nữa. Mặt khác cũng là vì càng tiện cho việc tìm người năm xưa cứu anh từ miệng yêu quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận