Bà Cốt Khương Tô

Chương 331

Chương 331Chương 331
Chỉ có sự rung động do cảm giác quen thuộc mơ hồ là vẫn còn lưu lại.
Khương Tô ngồi dậy trên giường, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Đây chỉ là xác nhận phỏng đoán trước đó của cô, người muốn đối phó cô quả nhiên là người cô có quen biết.
Rất rõ ràng, mục đích của anh ta không phải là muốn giết chết cô, mà là muốn bắt cô vì chuyện khác.
Có lẽ là hướng về thân thể bất tử này của mình.
Từ cổ chí kim, có không biết bao nhiêu người và yêu quái thèm thuồng cơ thể không già không chết này của cô, muốn tính kế cô nhưng cô nổi danh hung dữ trong giới yêu quái, mà tuổi thọ của yêu quái cũng nhiều hơn hẳn so với loại người, gần một trăm năm qua, không có mấy yêu quái dám tính kế cô. Hiện tại cô làm việc khiêm tốn hơn trước rất nhiều, cũng không có nhiều người biết được bí mật không già không chết của cô, xem như là biết đi, không có mấy người muốn nghiên cứu cô.
Bây giờ lại bất ngờ nhảy ra một tên không biết là người hay yêu, hiển nhiên là đang muốn tính kế cô, hơn nữa người này còn quen biết cô, sẽ là ai đây?
Khương Tô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không đoán được lai lịch của đối phương.
Nhưng lần nằm mơ này cách lần nằm mơ trước rất ngắn, tựa như giấc mộng sắp trở thành sự thật.
Từ trước tới giờ cô chưa từng nằm mơ, nếu như có mơ, thì đó chính là chuyện sẽ phát sinh trong tương lai, cô không có cách nào tránh được, nói cách khác là cô nhất định sẽ bị giam lại trong phòng thí nghiệm đó.
Những phòng thủ cô làm hết thảy đều vô ích, một lúc sau cô phát hiện ông Tôn từ bên ngoài đi vào.
Khương Tô hỏi: "Ông ra ngoài sao?"
Mấy ngày nay ngay cả cơm cô cũng không để cho ông Tôn làm, toàn gọi đồ ăn bên ngoài, dặn dò ông Tôn cố gắng hết sức đừng ra khỏi cửa.
"Đi một chuyến đến nhà Tiểu Béo, bà lão nhà đó có chút không thoải mái, tôi qua đó nhìn một cái." Ông Tôn nói.
Khương Tô gật đầu.
Ông Tôn hỏi: "Cô uống trước một ly trà không? Tôi ra bên ngoài một chuyến, chắc là mất khoảng nửa giờ." Khương Tô tê liệt ngồi trên ghế sa lông gật đầu thêm một cái, tỉnh thần có chút không tốt.
Bây giờ Hắc Thuật không có ở đây, cô thật sự không quen, trước kia khi Hắc Thuật còn chưa hóa hình thích nhất là ngồi trên ghế hoặc trên bắp đùi cô, cô không có việc gì cũng thích chải lông cho nó, bây giờ không có Hắc Thuật bên cạnh thật là không quen, cũng không biết bây giờ cậu ta thế nào rồi, lần trước cô đã làm gãy tay năm một lần rồi, nếu còn làm nữa, sợ là cục quản yêu sẽ mời cô đến uống trà mất.
Bây giờ chắc Hắc Thuật không dám lộ mặt.
Ông Tôn rất nhanh đã pha trà xong, bưng tới cho cô.
Khương Tô uống một hớp, cảm giác tinh thần tốt hơn rất nhiều, còn nói: "Có phải ông cho nhiều lá trà lắm đúng không, trà hơi đặc."
Ông Tôn nhìn về phía cô, thấy cô nói như vậy, ông bữa tách trà uống một hớp, không nói gì.
Khương Tô tán gẫu với ông Tôn: "Ông nhận Tiểu Béo làm đồ đệ sao?"
Ông Tôn đáp lại: "Vẫn còn chưa có làm. Nhưng có ý định này."
Khương Tô nói: "Tôi nhìn thử thì thấy gương mặt của Tiểu Béo là người có phúc, cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa. Ông nhận nó làm đồ đệ, trăm năm sau cũng có người đưa tang."
Động tác thu dọn mặt bàn của ông Tôn hơi khựng lại một chút, sau đó cười nói: "Đúng vậy. Tôi không giống cô, tôi còn phải suy nghĩ chuyện của trăm năm sau."
Khương Tô nhìn ông một cái.
Đúng lúc ấy thì, anh trai nhỏ giao đồ ăn đang gõ cửa ở ngoài.
Ông Tôn cầm lấy đồ ăn bước ra.
Khương Tô thì cầm điều khiển từ xa bật tivi lên.
Cuộc sống bình yên trôi qua vài ngày.
Người trong tối chậm chạp không làm gì, Khương Tô có chút không nhịn được.
Gần đây cũng không cần phải làm ăn gì, Khương Tô cứ thế làm ổ trên ghế sa lông, híp mắt xem tivi, xem một chút liền muốn ngủ.
Cũng kỳ quái thật, mấy ngày nay cô luôn cảm thấy mệt rã rời, thời gian thức dậy ngày càng trễ.
Mỗi khi đến thời điểm nóng vào mùa hè cô lại thèm ngủ hơn một ít, nhưng bây giờ phải còn rất lâu mới đến thời điểm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận