Bà Cốt Khương Tô

Chương 377

Chương 377Chương 377
Cô cũng mệt mỏi lắm ấy chứ.
Lời đàn ông quả nhiên là không thể tin.
Cái gì mà sẽ nhẹ thôi, đều là giả cả.
Khương Tô nghĩ thầm, rồi chìm vào giấc ngủ say.
Địch Cận Duật nhích người ôm Khương Tô vào lòng mình, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Những ngày tiếp theo, Địch Cận Duật đã sắp xếp ổn thỏa tất cả việc ở Thành Bắc, sau đó sẽ chuẩn bị về Thành Tây.
Còn Khương Tô lại chẳng hề có một chút trở ngại tâm lý nào.
Nếu khi ấy cô lựa chọn thu hồi ký ức có lẽ bây giờ cô không có cách nào thản nhiên đối mặt với Địch Cận Duật, và người nhà của anh.
Nhưng bây giờ cô cũng chỉ xem họ là người nhà Địch Cận Duật, không hề liên quan gì đến cô cả.
Còn những chuyện về Khương Hoan, tất cả đều là quá khứ.
Địch Cận Duật chính thức dẫn Khương Tô về nhà, giới thiệu Khương Tô cho người trong nhà.
Ông nội Địch Cận Duật không hề nói gì cả.
Trong lòng chú Hai Địch vô cùng vui mừng, nhưng vì kiêng ky ông cụ, dù sao lúc trước ông cụ đã tỏ rõ thái độ không mong muốn Địch Cận Duật tiếp tục qua lại với cô bé này, vì thế không dám tỏ thái độ vui mừng trên nét mặt, nhưng ánh mắt nhìn Khương Tô đã dịu dàng hơn mấy phần.
Còn về thím của Địch Cận Duật, đầu tiên bà ấy vô cùng bất ngờ và ngạc nhiên, có lẽ vì không ngờ rằng cuối cùng Địch Cận Duật lại tìm một cô gái còn nhỏ như vậy, nhưng bà ấy cũng rất thích Khương Tô, thân thiết kéo tay Khương Tô nói không ngớt.
Khương Tô này ra nét mặt hiền lành và nụ cười vô hại để ứng phó với sự hiếu kỳ của thím Địch Cận Duật.
Dùng cơm tối xong, Địch Cận Duật nói với Khương Tô rằng anh có việc muốn nói với ông cụ và chú Hai Địch, để thím Hai dẫn Khương Tô đi dạo trong nhà. VIPtruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Nói chuyện khoảng chừng hơn nửa tiếng.
Địch Cận Duật đến tìm Khương Tô. Họ không ngủ qua đêm ở nhà cổ nhà họ Địch mà đến căn nhà Địch Cận Duật tự mua lúc trước.
Cả ngày hôm nay Khương Tô chưa từng ở riêng với ông cụ Địch một lúc nào.
Khương Tô cũng không hỏi Địch Cận Duật đã nói gì với họ
Chỉ là lịch trình sẽ ở lại Tây Thành thêm vài ngày của bọn họ đã bị xáo trộn bởi một cuộc điện thoại của Triệu Vân Xuyên.
Ngay chiều hôm sau họ đã bay trở về Thành Bắc.
Tám giờ rưỡi tối.
Khương Tô và Địch Cận Duật đặt chân xuống sân bay Thành Bắc, đã lập tức gặp Triệu Vân Xuyên đứng chờ ngay trước cửa.
Lúc nhìn thấy Khương Tô cùng bước ra với Địch Cận Duật, Triệu Vân Xuyên không cảm thấy quá bất ngờ, anh ta đã nghe Khương Tô nói bây giờ cô đang ở Tây Thành với Địch Cận Duật qua điện thoại từ trước.
Bây giờ cũng chẳng màng quan tâm gì cả, vì anh ta còn chuyện khẩn cấp hơn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sau khi Khương Tô lên xe đã hỏi.
Triệu Vân Xuyên cũng không nói quá rõ ràng qua điện thoại, anh ta chỉ nói chờ cô về Thành Bắc rồi sẽ nói.
"Không biết ông nội bị làm sao mà từ ngày hôm kia đã hôn mê, đưa đến bệnh viện bác sĩ kiểm tra cẩn thận nhưng chẳng thể kiểm tra ra được gì cả, bác sĩ cũng bó tay hết cách. Bây giờ ông nội đã được đưa về nhà, có bác sĩ gia đình chăm sóc." Sắc mặt Triệu Vân Xuyên hơi nặng nề: "Tôi thật sự hết cách rồi mới đến tìm cô, xem có phải vì nguyên nhân nào khác hay không."
Lúc nói đến mấy chữ nguyên nhân nào khác sắc mặt anh ta hơi lạnh đi.
Khương Tô gật đầu: "Để tôi đến xem sao đã."
Lộ trình từ sân bay đến nhà cổ nhà họ Triệu mất nửa tiếng đi xe.
Đến nhà cổ nhà họ Triệu, cảnh tượng đập vào mắt làm Khương Tô giật mình lắp ba lắp bắp.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người nhà họ Triệu có mặt đông đủ như vậy, tám phần là sợ ông cụ Triệu qua đời bất cứ lúc nào, vì thế mọi người đều có mặt đông đủ.
Khương Tô vào trong nhà, bầu không khí ở đây lập tức thay đổi, mọi ndười aần như đầng loa† nhìn về phía Khương Tô Khưởưng Tô không eở chú† nào, cô bình tĩnh đảo mắt qua những khuôn mặt ôm các biểu cảm khác nhau của mọi người, rồi lập tức biến nơi đây thành sân nhà của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận