Bà Cốt Khương Tô

Chương 293

Chương 293Chương 293
Khương Tô: ".. ."
Địch Cận Duật hỏi: "Cho nên cô không thèm xem văn kiện liền ký tên?"
Khương Tô: ".. ."
Khương Tô ghét nhất là đọc sách, những con chữ nhỏ xíu dày đặc khiến cô nhìn đã thấy nhức đầu.
Lúc trước cô quấn quýt thiên sư kia dạy cho mình, thiên sư ném cho cô một đống sách, cô mãi không thể đọc xong, mặt dày mày dạn năn nỉ thiên sư dạy bằng miệng.
Ngày ấy Ninh Hiểu cầm mấy tờ văn kiện cho Khương Tô xem, bảo xem xong thì ký tên ở góc dưới giấy. Ninh Hiểu có nhắc nhở Khương Tô nhìn kỹ, nhưng cô nhìn mấy con chữ nhỏ rậm rạp đã chóng mặt, xem sơ rồi ký.
Hiện tại quả nhiên phiền phức kéo đến.
Người phụ nữ kia lạnh lùng cười:
"Trên này có ký tên của cô, hiện tại Hắc Thuật là người bị tình nghị, chúng tôi có quyền giám thị cô. Trong thời gian này cô không thể rời khỏi Thành Đông, nếu không thì chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế. Nếu có tin gì của Hắc Thuật xin hãy báo cho chúng tôi ngay."
Khương Tô đen mặt.
Địch Cận Duật nói:
"Tôi sẽ phụ trách Khương Tô."
Người phụ nữ kia nhướng mày nhìn về hướng Địch Cận Duật: "Đội trưởng Địch, căn cứ điều tra của chúng tôi thì anh và Ninh Hiểu đều có quen biết riêng với cô Khương, để anh giám thị sợ rằng không phù hợp điều lệ bên trong Cục Quản Yêu. Trong cục sẽ sắp xếp người giám thị cô ta."
Nếu không phải ở trong Cục Quản Yêu thì Khương Tô đã không nhịn được ra tay.
Địch Cận Duật lạnh băng nhìn cô ta:
"Cho cô vào bộ phận giám sát đã không phù hợp điều lệ bên trong Cục Quản Yêu. Nếu điều lệ đã phá hủy một lần, tin tưởng trong cục sẽ không ngại phá lần thứ hai."
Bởi vì hai mươi năm trước cha mẹ chết thảm trước mặt mình nên Địch Cân Duât †iYna căm ahét điếng loài vêu auái này anh từna bị lac †rana daiết chóc.
Tuy hiện tại Địch Cận Duật không ôm sát tâm lớn như vậy với yêu quái, nhưng vẫn còn sót lại địch ý.
Bình thường Địch Cận Duật phớt lờ Mạn Lệ là đã tỏ rõ thái độ, bây giờ cô ta dám đụng vào vảy ngược của anh.
Mạn Lệ nghe Địch Cận Duật cứng rắn tỏ thái độ thì mặt tối sầm, tình cảnh của cô ta trong Cục Quản Yêu vốn đã khó khăn, huống chỉ Địch Cận Duật rất được người trong cục yêu thích, thái độ của anh đối với cô ta làm ảnh hưởng thái độ một số người với cô ta. Bây giờ Địch Cận Duật không thèm nể mặt cô ta chút nào, đáy mắt Mạn Lệ lóe tia sáng sắc bén, đang định nói gì thì bị Ninh Hiểu đánh gãy.
"Thôi mà. Đội trưởng Địch biết chừng mực, chúng tôi cũng sẽ báo cáo với cục trưởng. Mạn Lệ, cô đừng quan tâm việc này."
Mạn Lệ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt hơi hẹp dài nhìn Địch Cận Duật, hơi nâng cằm nói:
"Tôi tốt bụng khuyên đội trưởng Địch một câu."
Mắt cô ta khinh miệt liếc qua Khương Tô:
"Đừng để dẫn lửa thiêu thân."
Mạn Lệ nói xong thu lại hồ sơ, đạp giày cao gót xoay người đi.
Sau đó có một người của bộ môn khác mang Khương Tô đến phòng thẩm vấn, tiến hành tra hỏi theo lệ thường.
Địch Cận Duật cùng Ninh Hiểu dự thính.
Phụ trách thẩm vấn là một người phụ nữ trẻ, khoảng hai mươi bảy, tám tuổi, mặt mày dịu dàng, tóc cột thằng thóm sau gáy, nhưng ánh mắt lại mang theo mấy phần lạnh lùng nghiêm nghị:
"Trong văn kiện này viết cô và Hắc Thuật ký khế ước chủ tớ là chuyện khi nào?"
Sự tình tự nhiên là đã qua mấy chục năm.
Nhưng Khương Tô đương nhiên sẽ không nói thật lòng, thế là nói nhảm: "Năm trước."
Người phụ nữ trẻ hỏi tiếp:
"Tuổi yêu quái của hắn đã gần nghìn năm, tại sao chịu ký khế ước chủ tớ với cô?"
Khương Tô nhìn về hướng Địch Cận Duật:
"Tôi phải trả lời câu hỏi như vậy sao?" Khương Tô thở dài: "Đại khái là tôi có chút bản lĩnh, lúc cậu ta bị truy sát thì tôi đã cứu."
Người phụ nữ trẻ tuổi lật xem tư liệu trong tay mình, phát hiện tư liệu về Khương Tô rất ít ỏi, cô ấy nhìn sang Ninh Hiểu lúc trước phụ trách đăng ký. Ninh Hiểu nhìn hướng khác, giả vờ không thấy.
Cô gái trẻ thu về ánh nhìn, nhíu mày hỏi:
"Cô làm nghề gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận