Bà Cốt Khương Tô

Chương 155

Chương 155Chương 155
Giọng nói của cô gái mềm mại lại thêm phần làm nững truyền đến: "Chú Địch."
"Tỉnh rồi à?" Địch Cận Duật hỏi.
"Tôi đói." Khương Tô nói.
"Giờ tôi đặt đồ ăn cho cô." Địch Cận Duật nói xong chuẩn bị tắt máy, nhưng lại nghe Khương Tô ở đâu dây bên kia hỏi: "Khi nào chú mới về nhà?"
Địch Cận Duật ngẩn người.
Địch Cận Duật nói: "Bây giờ còn chưa biết được, cô buồn ngủ thì ngủ trước đi, không cần để ý tới tôi."
Nói xong đã tắt máy.
Khương Tô ở đầu dây bên kia bị người đàn ông tắt máy, chậc chậc hai tiếng, sau đó lên giường nằm.
Địch Cận Duật vừa mở app đặt đồ ăn trên điện thoại, vừa nói với Thư Nhã: "Tiếp tục."
Thư Nhã cười, ánh mắt lại không nhẹ nhàng như biểu cảm của cô ấy: "Đội trưởng Địch, anh có phải đang hẹn hò không?"
Địch Cận Duật mặt không đổi sắc mà phủ nhận, đồng thời xác nhận đơn hàng trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn Thư Nhã: "Tiếp tục nói về vụ án đi."
Địch Cận Duật bận đến mười một giờ đêm.
Chu Tiểu Ngư cũng bận đến giờ mới xong, và cũng thuận đường nên đã không khách sáo đi nhờ xe của Địch Cận Duật.
Ngồi vào ghế phụ, cậu ấy nhìn thấy hộp quà ở ghế sau, sự nhiều chuyện trong lòng liền nổi lên, còn có nơ màu hồng, chắc chắn là tặng cho phụ nữ, chưa từng nghe qua đội trưởng Địch có chị em gái hay bạn bên nữ giới, cậu ấy xem qua danh bạ của đội trưởng Địch, chỉ có hai mươi người, nữ giới duy nhất trong danh bà là thím của anh và Thư Nhã, Thư Nhã là không thể nào rồi, mỗi ngày đều nhìn thấy họ, nếu có chuyện gì thì đã sớm bị phát hiện... Lẽ nào đội trưởng Địch đã có bạn gái rồi sao?
Lúc này, Địch Cận Duật mở cửa lên xe.
Chu Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn đội trưởng Địch, nói thật thì tính tình của Địch Cận Duật không quá tệ, cũng không bao giờ là mắng bất cứ ai mướn tiếng cả.
Nhifng khâng biết vì sao. trona lòng Chu: Tiểu Na có môêt sư kính trọng tự nhiên dành cho Địch Cận Duật, không chỉ cậu ấy, những thành viên khác trong đội cũng như vậy, đặc biệt là khi trên mặt Địch Cận Duật không có biểu cảm, trông vô cùng lạnh lùng.
Chu Tiểu Ngư muốn nói nhưng lại do dự, đến khi xuống xe vẫn chưa dám hỏi, lặng lẽ bước xuống xe.
Lòng hóng hớt của cậu vẫn chưa dừng lại, cậu ấy dám khẳng định:
Đội trưởng Địch chắc chắn đã có bạn gái rồi.
Địch Cận Duật về đến nhà đã gần mười hai giờ đêm, lúc nhập mật khẩu, trong lòng anh nghĩ chắc Khương Tô đã ngủ rồi.
Và khi mở cửa, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, tivi vẫn đang mở, Địch Cận Duật đơ người ra, khuya vậy còn xem tivi sao?
Anh thay giày, để chìa khóa xe lên tủ giày, đi qua cửa, đi đến phòng khách.
Sau đó đứng lại, có tí dở khóc dở cười.
Khương Tô ngồi xếp chân lại ngay giữa ghế sofa, cơ thể lại nghiêng sang một bên, đầu ngã về phía sau, miệng hơi mở, một dòng nước long lanh đang chảy từ miệng xuống cằm.
Thế mà đã ngủ rồi.
Địch Cận Duật đi tắt tivi.
Sau đó đi qua vỗ nhẹ vào mặt cô: "Khương Tô? Tỉnh dậy đi."
Đôi mắt của Khương Tô lim dim, sau đó cô xoa cổ rồi lại gãi ngứa trên trán, mới than phiền rằng: "Sao mà chú về nhà trễ vậy?"
Địch Cận Duật đó người.
Lời nói như vậy, anh đã nhiều năm không nghe rồi.
Địch Cận Duật bình tĩnh lại, khom người rút hai tờ khăn giấy từ hộp giấy cho Khương Tô, ánh mắt của anh rơi vào vết nước miếng dưới cằm của cô.
"Lau nước miếng đi."
Khương Tô cầm lấy khăn giấy lau mép miệng, hèn chỉ cảm thấy hơi lạnh, cô cũng không cảm thấy ngại, mà còn than phiền với Địch Cận Duật: "Mọi người không phải tan làm lúc sáu giờ sao? Bây giờ đã là mười hai giờ khuya rồi."
Cô vừa nói vừa đặt hai chân xuống, cô vốn ngồi xếp chân trên ghế sofa xem tivi, nhưng lại ngủ quên, chân xếp lại quá lâu nên máu không lưu thông, hai chân đều tê cả lên, như có hàng triệu con kiến đang cắn từ dưới "Chân tê rồi sao?" Địch Cận Duật hỏi, Khương Tô cũng không biết đã xếp chân lại bao lâu, vậy mà cũng có thể ngủ quên.
Cô đưa tay dựa vào ghế sofa, mặt khó chịu nhìn Địch Cận Duật; "Vừa tê lại vừa đau."
"Đưa tay cho tôi." Địch Cận Duật đưa tay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận