Bà Cốt Khương Tô

Chương 280

Chương 280Chương 280
Hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.
Đây còn là cháu trai lạnh lùng cao ngạo không nói một câu trước mặt người khác giới sao?
Ông ta nghe anh nói chuyện với cô mà muốn đỏ mặt giúp.
Thẩm Thâm luôn đứng ở gần đó lộ vẻ mặt có chút phức tạp.
"Chú Hai còn chưa đi sao?" Địch Cận Duật nhìn chú Hai Địch, nói: "Cháu và cô ấy còn có chuyện chưa nói xong."
Chú Hai Địch: "..
Thẩm Thâm tiến lên nói:
"Vậy em về đây."
Địch Cận Duật quay đầu nhìn chú Hai Địch:
"Chú Hai hãy sắp xếp xe đưa Thẩm Thâm về nhà bà cô đi."
Chú Hai Địch: ???
Thằng nhóc kia, dám sai chú Hai hả?
Chú Hai Địch hắng giọng:
"Chuyện của hai đứa thì chờ chút nữa nói, ông cụ muốn một mình gặp Khương Tô."
Khương Tô rút tay ra khỏi tay của Địch Cận Duật, nói với chú Hai Địch:
"Vừa lúc, tôi cũng muốn nói chuyện riêng với ông ta."
Chú Hai Địch hơi nhíu mày, cứ cảm thấy ngữ khí của Khương Tô giống như hoàn toàn không xem ông cụ là người lớn.
Xem tình huống vừa rồi thì phỏng chừng năm xưa ông cụ có thể là làm gì có lỗi với Khương Hoan nhiều, có lẽ Khương Tô biết chút chuyện cũ nên oán trách ông cụ.
Chú Hai Địch không để trong lòng thái độ của Khương Tô, nói: "Đi đi."
Khương Tô không thèm nhìn Địch Cận Duật, đi theo chú Hai Địch rời đi, cô không nhìn thấy đáy mắt anh lóe tia tổn thương.
Ông cụ Địch chờ cô trong phòng sách.
Chú Hai Địch chỉ đưa Khương Tô đến cửa thư phòng, gõ cửa, chờ cô vào rồi đóng cửa lại, xem như ông ta đã hoàn thành chức trách.
Nghĩ đến vừa rồi Địch Cận Duật nói những lời đó với Khương Tô, lại naHïĩ tới thái đô ^Ủa ând ©u_ chú Hai Địch cảm thấv nhức đầu. Ông ta lắc đầu rời đi... .
Phòng sách.
"Ngồi đi." Ông cụ Địch đứng lên từ phía sau bàn học, rất hiếm thấy, lúc ông ta một mình đối diện Khương Tô thì hơi cục xúc, như thể ông ta mới là khách.
Khương Tô ngồi xuống ghế gỗ trước bàn học, sắc mặt lạnh nhạt.
Ông cụ Địch lại ngồi xuống, tiếp đó cúi người lấy một hộp đựng trang sức tỉnh trí từ hộc bàn bị khóa phía dưới cùng, ông ta siết chặt cái hộp rồi cuối cùng đặt lên mặt bàn, đẩy hướng Khương Tô:
"Vật về nguyên chủ." Ông cụ Địch cười gượng gạo: "Đáng tiếc không thể hoàn bích về Triệu."
Khương Tô mở hộp đựng trang sức ra mới biết ông cụ Địch là có ý gì.
Bên trong là một chiếc vòng ngọc chất nước rất tốt, nhưng không nguyên vẹn, thoạt nhìn bị đập nát rồi dùng kỹ thuật nào đó ghép lại, mặt trên còn có vài vết vỡ mỏng manh, tuy không nhìn kỹ thì khó nhận ra, nhưng vết nứt vẫn ở đó. Khương Tô lấy vòng ngọc ra khỏi hộp, lật xem từ góc độ khác, bên trong khắc một chữ Khương, có nghĩa là cô từng là chủ nhân của vòng tay này, bây giờ chữ Khương cũng có một vết rạn mỏng.
Ngón tay của cô từ từ vuốt qua vết rạn kia, cô cảm giác được hơi thở quen thuộc từ vòng ngọc này, đó là hơi thở của riêng cô.
Thứ gì bị cô sử dụng một thời gian hơi lâu đều sẽ dính hơi thở của cô, như một loại dấu hiệu, khi cô lại chạm vào là sẽ cảm giác được.
Trong ánh mắt mong đợi của ông cụ Địch, Khương Tô không đeo vòng vào cổ tay mà đặt vào chiếc hộp lại.
Ông cụ Địch tha thiết hỏi:
"Tại sao cô không đeo vào?"
Khương Tô ngước mắt nhìn ông ta, ánh mắt lạnh như băng:
"Thứ đã vỡ thì dù sửa lại cỡ nào nó vẫn nát."
Con ngươi của ông ta run rẩy:
"Khương..."
Khương Tô ngắt lời ông ta:
"Nơi này chỉ có hai chúng ta, ông không cần cố giữ thể diện của Địch lão gia nữa, tôi nghĩ chắc ông có thể nói cho tôi biết năm xưa ông rốt cuộc làm chuyện gì có lỗi với Khương Hoan rồi chứ?"
Tuy ông cụ Địch đã lớn tuổi nhưng ở địa vị cao lâu năm, dù đôi mắt kia người, lúc này ông ta nhìn Khương Tô, trong đôi mắt sắc bén kia không có chút ánh sáng.
Ông cụ Địch đã nói chuyện điện thoại với Triệu Văn Chiêu, ông ấy không ngờ Khương Tô sẽ tìm được ông cụ Địch, ông ấy mắng ông cụ Địch xối xả, cuối cùng nói mặc kệ cô là ai thì cũng hoàn toàn không biết về chuyện năm xưa, cảnh cáo ông cụ Địch không được nói chuyện đó cho cô biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận