Bà Cốt Khương Tô

Chương 153

Chương 153Chương 153
Trình Nham nhìn anh một cái, sau đó mới nói tiếp: "Nghe nói bạn bè của anh trai của Đặng Thành Vũ là Đặng Thành Văn nhờ cô ấy tới, nói gì đó rất tà môn, nói là chiêu hồn của Đặng Thành Vũ tới hỏi, người nhà họ Đặng cũng tận mắt chứng kiến, còn làm chứng, Sau đó Đặng Thành Văn mới báo cảnh sát." Cậu ta dừng một chút, nhìn Địch Cận Duật vẫn bình tĩnh, một chút cũng không kinh ngạc, cậu ta không nhịn được, hỏi: "Đội trưởng Địch, sao anh biết cô ấy cùng đi đến thành phố Y?"
"Cô ấy hỗ trợ tìm ra mấy đứa bé kia." Địch Cận Duật nói.
"Anh cũng tin cô ấy?" Trình Nham nhìn Địch Cận Duật, hỏi.
"Không phải là có tin hay không, mà là cô ấy thật sự làm được." Địch Cận Duật nói.
Trình Nham không nói nên lời, nghĩ đến cảnh tưởng ngày đó, từ tận đáy lòng vẫn dâng lên một tia rùng mình như cũ, nhớ đến đàn tế bị đánh đổ kia, nhớ đến cánh tay đầy máu đóng chồng lên nhau của những đứa trẻ đó, những lá cờ vàng nhỏ và đống bùa chú đó...
Trình Nham mất một lúc để bình tĩnh lại, phát hiện Địch Cận Duật đang nhìn chằm chằm máy tính.
Nhìn rất bình thường không có gì khác biệt.
Không còn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách đòi sống đòi chết hôm trước đâu nữa.
"Đội trưởng Địch?"
"Ừm?" Địch Cận Duật đáp một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi máy tính.
"Video ngày hôm qua anh đi lấy, có manh mối gì rồi sao?" Trình Nham hỏi.
Đôi mắt Địch Cận Duật hơi động đậy một chút, sau đó nói: "Không có."
Trình Nham vốn muốn an ủi vài câu, nhưng nhìn thấy Địch Cận Duật như vậy, cậu ta cảm thấy mình không cần phải nói gì nữa, cậu ta đã biết Địch Cận Duật từ những ngày đầu, Địch Cận Duật vẫn luôn mang vẻ ngoài lạnh như băng này, cho dù hiện trường máu tanh tàn nhẫn như nào, người bị hại bi thảm như thế nào đi nữa dường như đều không thể kích thích lòng thương hại của anh để anh lộ ra chút xúc động. Ngày hôm qua nhìn anh như vậy, cậu ta còn âm thầm lo lắng, bây giờ nhìn lại, là cậu ta lo lắng vô ích rồi,
Địch Cận Duật bây giờ hay Địch Cận Duật vô tình đó, đều như nhau cả. Chuyện ở thành phố Y, trong đội chỉ có ba người Địch Cận Duật Trình Nham và Chu Tiểu Ngư biết, vậy nên mọi người trong đội vẫn như bình thường.
Hôm nay trong phòng ăn của cục công an.
Đại khái là trong lòng Địch Cận Duật áy nay, nên vẫn luôn không yên lòng, không biết Khương Tô đã tỉnh lại hay chưa, trong lòng có chuyện, khẩu vị cũng không tốt, muỗng có muỗng không mà ăn vào.
Thư Nhã ngồi bên cạnh nhìn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Đội trưởng Địch, khẩu vị anh không tốt à?"
Chu Tiểu Ngư vốn đang nghiêm túc ăn cơm, nghe được Thư Nhã nói như vậy, lập tức liền nhìn lại, trong lòng đoán đội trưởng Địch chắc hẳn còn đang thương tâm chuyện của Khương Tô.
Thật ra cậu ta cũng rất buồn, mặc dù cậu ta cũng không quen thuộc gì mấy với Khương Tô, nhưng cậu ta cảm thấy Khương Tô là một người rất tốt, cũng là một cô gái nhỏ đặc biệt xinh đẹp, cứ như vậy mà chết, còn chết thảm như vậy, bây giờ thi thể cũng không tìm thấy, cậu ta cúi đầu nhìn phần cơm mình đã ăn được hơn một nửa, nhìn qua hộp cơm của đội trưởng Địch chỉ mới đụng vào một ít thức ăn, cảm thấy rất có lỗi với Khương Tô, thịt kho đang ngậm trong miệng, nhai cũng không xong mà nhả ra cũng không ổn.
Nào biết Địch Cận Duật đúng thật ăn không ngon là vì Khương Tô, nhưng không phải nguyên nhân như Chu Tiểu Ngư nghĩ đến.
"Không phải, chợt nhớ đến bản thân vẫn còn chút chuyện, tôi đi ra ngoài trước một chuyến, mọi người từ từ ăn đi." Địch Cận Duật bưng hộp cơm đứng dậy, trực tiếp rời khỏi phòng ăn.
"Có phải ở thành phố Y đã xảy ra rắc rối gì không?" Thư Nhã đưa mắt nhìn Địch Cận Duật đang rời đi, hỏi Trình Nham.
Địch Cận Duật cho tới bây giờ chưa từng xin nghỉ, ngày hôm qua mới nghỉ cả một ngày, hôm nay ăn lại chỉ ăn vài muỗng như vậy, bây giờ cũng vội vã rời đi. Nghĩ tới ngày hôm qua Trình Nham và Chu Tiểu Ngư mang vẻ mặt kỳ lạ sau khi trở về từ thanh phố Y.
Địch Cận Duật đặc biệt giao phó, không được nói chuyện của Khương Tô cho người trong đội biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận