Bà Cốt Khương Tô

Chương 369

Chương 369Chương 369
Trong đầu Khương Tô đã có tính toán khác, tuy vậy vẫn giả vờ miễn cưỡng đồng ý: "Vậy cũng được, ngươi dẫn ta đi gặp anh ấy đi."
Rốt cuộc Thương Bạch Lâu vẫn không quá hiểu rõ về Khương Tô, nể mối giao tình ngày xưa, hắn ta quyết định đích thân đưa Khương Tô đi tìm Địch Cận Duật.
Khương Tô lại nói: "Ta thấy bây giờ ngươi cũng rất bận rộn, không cần rắc rối như vậy đâu, ngươi cứ gọi một quỷ sai đến đưa ta đi gặp mặt anh ấy là được."
Thương Bạch Lâu quá mạnh.
Nếu như vẫn muốn giành người khỏi tay hắn ta, sợ rằng sẽ hơi khó khăn.
Tốt nhất vẫn nên đuổi hắn ta đi trước đã.
Mà Thương Bạch Lâu cũng chỉ trùng hợp đi ngang qua đây, hắn ta vốn định đi đến chỗ Phán quan, nghe Khương Tô nhắc nhở, sực nhớ ra bản thân còn chuyện khác phải làm, nghĩ rằng Khương Tô cũng chỉ đến gặp mặt người kia một chút, cho nên gọi một tên quỷ sai đến, dặn dò nó dẫn Khương Tô đi tìm người.
Con quỷ sai kia thấy Khương Tô có quen biết Thương Bạch Lâu cho nên cực kỳ cung kính với Khương Tô.
Con quỷ sai này móc một cuốn sổ nhỏ ra, lật xem một lúc lâu rồi nói: "Người mà ngươi muốn tìm kiếp này đã làm rất nhiều điều thiện, cứu được không ít mạng người, tích được không ít công đức, đã lấy được tư cách đầu thai chuyển kiếp, bây giờ đang xếp hàng chuẩn bị qua cầu Nại Hà, chúng ta đến đó nhanh lên, nếu không hắn uống canh Mạnh Bà rồi thì cho dù hai người gặp mặt nhau hắn cũng không nhận ra ngươi đâu."
Khương Tô vừa nghe vậy đã vội vàng thúc giục quỷ sai đi nhanh đến đó.
Một người một quỷ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng đã kịp đến đầu cầu Nại Hà.
Trên cầu dưới cầu là một hàng người dài dằng dặc không nhìn thấy điểm cuối.
Đứng từ xa nhìn lại, trên cầu có một bà cụ lưng còng lam lũ, trước mặt là một cái bàn và một cái nồi, ngọn lửa dưới đáy nồi bốc lên dữ dội, canh trong nồi cứ sôi ùng ục, trong sương mù, bà cụ cầm một cái muỗng to thỉnh thoảng khuấy vài cái trong nồi, rồi múc một muỗng lớn rót vào những cái chén trên bàn, đám quỷ xếp hàng lần lượt đi đến trước cái bàn, bưng chén canh Mạnh Bà lên uống cạn sạch dưới sự giám sát của hai gã quỷ sai, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Quỷ sai lật cuốn sổ nhỏ trong tay, sau đó nói: "Người ngươi muốn tìm bây giờ đang xếp ở số hai mươi bảy."
Mà lúc này Khương Tô cũng đã chạy như bay về một hướng.
Dường như Địch Cận Duật và cô có tâm linh tương thông, anh bất ngờ quay đầu lại rồi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy như bay về phía anh, suýt nữa anh cho rằng mình đã gặp phải ảo giác, sao cô lại ở đây cơ chứ?
Đến tận khi cô gái bé nhỏ kia lao thẳng đến gần anh, rồi đột nhiên dừng lại lấy đà nhảy vọt lên, anh lập tức hơi khuyu eo xuống, dang đôi tay ra ôm chặt lấy cô gái bé nhỏ nhảy vào lòng mình.
Đôi tay Khương Tô ôm chặt cổ Địch Cận Duật, còn chân cô vắt chéo trên eo Địch Cận Duật, được anh nâng mông nhỏ bế lên.
Quỷ sai đứng cách đó không xa ngạc nhiên giật mình suýt thì rớt cả cằm.
Cái này, này này... Họ đang làm gì thế kia?
Đám ma quỷ đang xếp hàng bên cạnh cũng quay đầu nhìn sang hóng chuyện.
Suy nghĩ kiểu gì cũng có đủ cả.
Phần lớn đều nghĩ không phải là gặp đôi yêu đương tự tử vì tình đó chứ?
Cả người Địch Cận Duật vẫn còn cứng đờ, sau một lúc ngẩn người anh mới từ tốn hỏi: "Khương Tô?"
Khương Tô ôm chặt cổ anh không buông, gật đầu.
Đúng là nguy hiểm ghê.
Nếu như cô đến chậm một chút thôi thì Địch Cận Duật sẽ ăn Mạnh Bà rồi quên sạch ký ức về cô.
Bây giờ cô nghĩ lại mà còn thấy sợ, càng ra sức ôm chặt cổ Địch Cận Duật.
Sắc mặt Địch Cận Duật lúc này tím tái, bàn tay anh vẫn ôm chặt cô như trước, tay còn lại thì nắm nhẹ bả vai Khương Tô khẽ đẩy cô ra, để cô nhìn thẳng vào anh, nhưng khi anh nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Khương Tô thì những lời chất vấn đã lên đến cổ họng chẳng thể thốt ra nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận