Bà Cốt Khương Tô

Chương 240

Chương 240Chương 240
Triệu Uyển nói: "Bây giờ tôi đang ở căn nhà khác, Tiểu Kiều cũng chuyển ra ngoài sống với tôi... Quả thật điều tôi lo lắng nhất chính là con trai mình, thằng bé vẫn luôn cho rằng tôi và cha của nó là một đôi vợ chồng mẫu mực, cũng rất yêu quý kính trọng cha của nó, bây giờ xảy ra chuyện như này, còn cho thằng bé biết, người tổn thương nhất không ai khác ngoài thằng bé. Bây giờ thằng bé còn không nhận điện thoại của cha nó, cũng không chịu gặp mặt..." Triệu Uyển bỗng đổi chủ đề: "Em vừa nhắc đến bà Trịnh phải không? Bà ấy lại xảy ra chuyện gì rồi, sao lại đi tìm em?"
Khương Tô nói: "Con gái của bà ấy lại xảy ra chút chuyện rồi."
Triệu Uyển nói: "Thảo nào tôi cứ thấy là lạ, mấy ngày trước có đến nhà bà ấy, nhưng Dung Dung đã không nhận ra tôi. Hơn nữa thần sắc và hành vi của Dung Dung cũng rất kỳ lạ, giống như trở thành một người khác vậy. Không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?"
Khương Tô đáp: "Không có."
Triệu Uyển nói: "À đúng rồi, còn phải cảm ơn em, đã giúp tôi tìm ra nhân tình đó, giúp tôi trút được cơn tức giận này."
Triệu Uyển là người tốt bụng và không thích tranh cãi với người khác, lúc trước Trương Kỳ Phong ngoại tình với thư ký Dương Sa, cô ấy cũng chỉ đuổi cô ta ra khỏi công ty và kêu người đến cảnh cáo, sau đó thì không gây ra bất cứ chuyện gì khó xử khác.
Nhưng lần này cô ấy xử lý rất nghiêm khắc, hoàn toàn là do con hồ ly kia quá lớn gan, lại dám đụng đến Trương Tiểu Kiều, mới chạm trúng điểm yếu chí mạng của Triệu Uyển.
Khương Tô cười: "Không cần cảm ơn, lấy tiền của người để giúp họ trừ họa là công việc và trách nhiệm của tôi."
Triệu Uyển ở bên kia cũng cười nói vui vẻ: "Nếu có thời gian hãy đến "ngôi nhà mới" của tôi chơi. Chị Triệu lúc nào cũng hoan nghênh em đến."
Khương Tô cũng cười và đáp: "Có thời gian chắc chắn sẽ đến."
Sau khi cúp điện thoại, Khương Tô bắt đầu nghĩ cách đối phó với con hồ ly tỉnh trong cơ thể của Trịnh Dung Dung. ....
Ngày hôm sau.
Khương Tô còn chưa kịp thức dậy đã bị chuông gọi điện thoại của bà Trịnh gọi đến đánh thức.
"Tiên cô nhỏ ơi, vừa rồi hiệu trưởng của Dung Dung gọi điện đến nói Duna Dung trấn hoc! Câ yem bây aiờ câ cá nhải nên đến nhà tôi rẩi khôna^2 Hãy nhanh chóng giải quyết chuyện này đi?"
Khương Tô bị tỉnh giấc, tâm trạng rất khó chịu.
Cô cứ thế cúp điện thoại.
Kết quả là sau đó có tiếng ông Tôn gõ cửa bên ngoài: "Khương Tô, cô tỉnh rồi à? Ở bên ngoài có một cô gái tên Trịnh Dung Dung đến tìm cô."
Khương Tô hơi nheo mắt lại.
"Trịnh Dung Dung?"
Chậc.
Có vẻ như kế hoạch có thay đổi.
Khương Tô bước xuống giường, xỏ dép vào, mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
"Trịnh Dung Dung" đang ngồi trong phòng khách lập tức nhìn sang, trong mắt hiện lên một tỉa sáng.
Khương Tô ngủ cả đêm, nhưng mặt không hề sưng tấy, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, mềm mại mịn màng, mái tóc dài đến thắt lưng, đen nhánh mềm mại và sáng bóng, đôi mắt hoa đào không hề có chút buồn ngủ nào, sóng lấp lánh, rung động lòng người, cô vẫn mặc chiếc váy ngủ màu trắng mà Địch Cận Duật mua cho cô, trông cô giống như một nàng tiên vừa tỉnh dậy.
Trịnh Dung Dung ngồi trên ghế sô pha, nhếch khóe miệng lên, nở nụ cười nửa miệng: "Em họ Tô?"
Khương Tô bị vạch trần nhưng một chút cũng không có cảm giác áy náy, cũng không đáp lại cô ta, chỉ đi thằng tới, ngồi xuống sô pha, ngáp một cái, sau đó nói với ông Tôn: "Pha cho tôi một tách cà phê đi."
Ông Tôn không thấy "Trịnh Dung Dung" có điểm gì kỳ lạ, mặc dù có chút ngạc nhiên khi thấy Trịnh Dung Dung gọi là Khương Tô là em họ Tô, nhưng khi nghe Khương Tô nói, ông ấy liền vào bếp pha cà phê.
Khương Tô quay lại nhìn Trịnh Dung Dung, rồi nói: "Đừng lúc nào cũng bắt chước ta, dù ngươi có bắt chước giống đến đâu, ngươi vẫn không phải là ta."
"Trịnh Dung Dung" hơi nheo mắt lại, cô ta nhìn Khương Tô, không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt hay đôi mắt của Khương Tô.
Nhưng vẫn không nhìn ra được Khương Tô có chút hoảng sợ hay tội lỗi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận