Bà Cốt Khương Tô

Chương 346

Chương 346Chương 346
Thế mà Ngụy Tần lại chiếm thế thượng phong, thật sự khiến cô kinh ngạc, cũng không biết nếu Địch Cận Duật so với Ngụy Tần thì sẽ như thế nào.
Đúng vào lúc này, Khương Tô bỗng nhiên nghe thấy tiếng thang máy chuyển động.
Cuộc chiến bên ngoài vẫn chưa kết thúc.
Là ai?
Khương Tô trở nên cảnh giác.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng gấp gáp từ bên trong bước ra.
Mắt Khương Tô không thể nhìn thấy, tay chân cũng bị cố định, nằm trên bàn giải phẫu nín thở.
Hiển nhiên người kia đã tìm qua mấy căn phòng mới tìm đến được căn phòng thí nghiệm này.
Trước đó cửa tự động của phòng thí nghiệm chỉ có vân tay của Ngụy Tần và Mạn Lệ mới có thể mở ra, sau này Ngụy Tần hủy bỏ quyền hạn của Mạn Lệ, cửa phòng thí nghiệm chỉ có vân tay của anh ta mới mở ra được.
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài phòng thí nghiệm.
Khương Tô không nhịn được mà quay đầu nhìn sang bên kia, mặc dù không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng cô vẫn quay mặt sang, nín thở chờ đợi.
Một giây sau.
Một âm thanh chói tai bỗng nhiên vang lên!
Tựa như âm thanh công cụ sắc bén mạnh mẽ cắt cửa sắt ra.
Cánh cửa phòng thí nghiệm bị cưỡng ép mở ra, mảnh vỡ thủy tỉnh tung toé đầy trên đất.
Khương Tô phản xạ có điều kiện quay mặt sang một bên khác.
Người đàn ông khom người bước vào cánh cửa vừa bị phá hư, sau đó lập tức nhìn thấy cô gái bị cố định trên bàn giải phẫu, trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, tóc đen trải ra như suối, tay chân tinh tế trắng nõn đều bị còng lại cố định trên bàn phẫu thuật.
Giường như Khương Tô cảm nhận được gì đó, một lần nữa cô quay đầu sang, thử thăm dò kêu một tiếng: " Chú Địch?"
Trả lời cô chính là âm thanh xiềng xích bị chém vỡ.
Sau đó cô rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
Địch Cận Duật ôm cô thật chặt, giọng nói trầm khàn giống như âm thanh của thiên nhiên vang lên: " Thật xin lỗi, tôi đến muộn."
Giọng nói của anh mang theo một tia run rẩy nghẹn ngào khó nhận ra.
"Chú Địch..." Khương Tô ôm lấy Địch Cận Duật, mũi ê ẩm.
"Đừng sợ. Tôi mang cô ra ngoài." Địch Cận Duật càng dùng sức ôm chặt Khương Tô.
Anh đưa tay tháo miếng vải trắng che mắt cô xuống.
Ánh sáng trong phòng thí nghiệm quá mạnh, khi Khương Tô nhìn thấy ánh sáng, đôi mắt cô đau nhức, nhanh chóng nhắm lại.
Địch Cận Duật buông Khương Tô ra, sau đó xoay người cúi xuống đưa lưng về phía cô: "Nằm lên lưng tôi, tôi cõng cô ra ngoài."
"Ừm " Khương Tô mở mắt ra, dùng sức trèo lên lưng Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật phát hiện trạng thái của Khương Tô không tốt lắm, không nói thêm gì, chỉ hạ thấp người thêm một chút, chờ Khương Tô nằm sấp lên lập tức đỡ mông Khương Tô, nâng người cô lên.
Vừa rồi lúc anh ôm lấy Khương Tô đã nhận thấy Khương Tô gầy đi, lúc này cõng trên lưng lại nhẹ giống như không có một chút trọng lượng nào vậy, hai cánh tay trắng nõn cũng không có sức lực mà mềm oặt vòng lên cổ anh, mặt tựa lên lưng anh, nói chuyện cũng có hơi mà không có sức, dáng vẻ yếu ớt vô cùng.
Một tay Địch Cận Duật cầm thanh đao dài, một tay nâng Khương Tô đi ra ngoài.
Khương Tô nhìn thấy cánh cửa tự động bị Địch Cận Duật hoàn toàn chém thành hai nửa, thủy tinh chắn bên ngoài cũng vỡ vụn văng đầy đất.
Địch Cận Duật cõng cô giẫm lên thủy tỉnh đi ra ngoài.
Khương Tô tựa vào tấm lưng rộng lớn của Địch Cận Duật, trong lòng lập tức cảm thấy rất an ổn.
"Sao chú biết tôi ở đây?" Khương Tô hỏi.
"Hôm trước Ông Tôn liên hệ với tôi, nói cô bị người ta mang đi." Địch Cận Duật hỏi một đằng trả lời một nẻo, dừng một chút, lại nói: "Cô không nên để ông Tôn báo cho tôi muộn như vậy."
Đương nhiên Khương Tô có lý do riêng của cô. Cô chắc chắn sẽ bị bắt.
Đã như thế không bằng cứ chủ động đi.
Cho nên lúc ông Tôn nói với cô rằng Mạn Lệ tìm tới ông ấy, cô lập tức bảo ông Tôn phối hợp với cô diễn một vở kịch.
Đây cũng là lý do khiến cô không chết sau khi bị Ông Tôn phản bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận