Bà Cốt Khương Tô

Chương 397

Chương 397Chương 397
Địch Cận Duật nhỏ nhìn đến ngẩn người.
"Á á á..." Nhóc Mập đột nhiên liên tục hét lên thất thanh.
Thiếu nữ xinh đẹp kia đang ra sức véo cái má bánh bao của Nhóc Mập, Nhóc Mập đau đớn khóc hu hu.
Thiếu nữ thả cậu nhóc xuống, sau đó lại nhéo mặt cậu nhóc, hung dữ nói: "Sau này có dám bắt nạt cậu ấy nữa không?"
Nhóc Mập che cái má còn lại, tủi thân nói: "Không, không dám."
Thiếu nữ nhìn chằm chằm cậu nhỏ: "Lần sau còn để tôi thấy cậu ăn hiếp cậu ấy nữa, tôi sẽ ném cậu xuống sông làm mồi cho cá! Có nghe chưa hả?"
"Nghe, nghe rồi." Nhóc Mập sắp bật khóc.
"Nhỏ quá, nói to thêm chút nữa."
"Nghe thấy rồi!" Nhóc Mập gần giọng hét lên một tiếng.
"Đi thôi." Thiếu nữ thả khuôn mặt béo múp của cậu nhóc ra.
Nhóc Mập lập tức quay đầu bỏ chạy mà không dám ngoái lại.
Địch Cận Duật nhỏ còn ngồi dưới đất, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm thiếu nữ bất ngờ xuất hiện cứu cậu.
"Đứng lên đi." Thiếu nữ khom lưng, vươn bàn tay trắng như ngọc về phía cậu.
Địch Cận Duật nhỏ do dự vươn tay, đặt tay mình lên bàn tay thiếu nữ, sau đó để cô kéo mình dậy khỏi mặt đất.
Bàn tay của cô thật mềm mại.
Địch Cận Duật nhỏ nghĩ thầm trong lòng.
"Cậu tên là Địch Cận Duật đúng không?" Thiếu nữ nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn cậu.
Địch Cận Duật nhỏ hơi trợn to đôi mắt, nhìn cô: "Sao cô biết được?"
Thiếu nữ ngồi xổm trước mặt cậu, cười càng rạng rỡ hơn: "Tôi đoán được đó!"
Vẻ mặt Địch Cận Duật nhỏ lập tức nghiêm túc nói: "Tôi biết rồi, cô là bảo mẫu mà mẹ tôi mới thuê, đến đón tôi tan học đúng không?"
Nụ cười trên mặt thiếu nữ sượng lại, bàn tay trắng nõn nà chọt lên trán cậu: "Ai là bảo mẫu của cậu chứ." Cái đầu nhỏ của Địch Cận Duật nhỏ bị cô chọt ngả ra phía sau, sau đó xoa trán nói: "Vậy cô là ai? Tại sao lại giúp tôi?"
Thiếu nữ cười khanh khách nhìn cậu: "Bởi vì trông cậu đáng yêu, tôi thích người đáng yêu, cho nên thuận tay giúp thôi."
Từ nhỏ đến lớn Địch Cận Duật nhỏ đã nghe nhàm tai người khác khen cậu đáng yêu, cậu nghe riết phát chán rồi, nhưng chẳng hiểu tại sao khi người xa lạ này vừa khen cậu, cậu bỗng cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ lựng.
"Chao ôi, lại còn đỏ mặt kìa, đáng yêu quá à!" Thiếu nữ đưa tay nhéo khuôn mặt cậu.
Khuôn mặt nhỏ của Địch Cận Duật nhỏ lập tức đỏ như tôm luộc, cố ý giả vờ hung dữ nói: "Tôi không đáng yêu!"
Nhưng lại không thấy bàn tay thiếu nữ đang bóp mắt cậu ra, cậu quên mất ngày thường mình rất ghét người khác chạm vào.
Vừa rồi cô mới cứu cậu, thế nên cậu không thể vô lễ như vậy được, chứ không phải vì nguyên nhân nào khác cả...
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Cận Duật!"
Địch Cận Duật nhỏ nhìn sang, đã thấy bảo mẫu chạy về phía này.
Thiếu nữ trước mặt bất ngờ thả khuôn mặt cậu ra, cúi đầu nói với cậu: "Tôi tên là Khương Tô, nhớ kỹ nhé?"
Địch Cận Duật nhỏ ngơ ngác gật đầu.
"Nếu lần sau cậu gặp nguy hiểm, hãy gọi thầm tên tôi trong lòng, tôi sẽ xuất hiện ở trước mặt cậu ngay."
Khương Tô nói, sau đó mỉm cười với cậu, rồi bỏ đi ngay trước khi bảo mẫu kịp chạy đến.
Địch Cận Duật nhỏ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, đôi mắt đen láy như quả nho lóe lên vài phần thất vọng.
Bảo mẫu đỉi tới, khó hiểu liếc nhìn bóng lưng của Khương Tô, sau đó hỏi Địch Cận Duật nhỏ: "Cận Duật à, sao cháu lại chạy đến đây vậy? Vừa rồi người kia nói gì với cháu? Không phải cô đã nói với cháu rồi sao, ở bên ngoài không được phép nói chuyện với người lạ, ở ngoài có nhiều người xấu lắm."
Địch Cận Duật nhỏ đảo mắt đi, trở nên lạnh lùng khác hoàn toàn với khi đối mặt với Khương Tô, ra dáng ông cụ non hơi ngẩng cằm lên, nói: "Cháu biết rồi."
Sau đó đi thằng về phía trước. Bảo mẫu khẽ lắc đầu, sau đó nhanh chạy theo cậu.
Địch Cận Duật nhỏ tám tuổi có rất nhiều hy vọng, cậu hy vọng mình không bệnh, hy vọng được ra ngoài chơi đắp người tuyết khi dưới trời tuyết rơi, hy vọng cha mẹ đừng bận rộn như vậy, ở bên cạnh cậu nhiều hơn. Nhưng bây giờ cậu đã có một hy vọng mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận