Bà Cốt Khương Tô

Chương 294

Chương 294Chương 294
Khương Tô khóe môi cong lên:
"Bà Cốt, nếu có cần thì đôi khi cũng sẽ bắt yêu quái."
Cô gái trẻ kinh ngạc nhìn Khương Tô, lại nhìn hướng Địch Cận Duật, thấy anh nhẹ gật đầu, cô ấy lại thu về ánh mắt: "Tối hôm qua Hắc Thuật có quay về tìm cô không?"
"Không có." Khương Tô nói.
Hắc Thuật buổi tối không về nhà là chuyện thường, cho nên cậu ta một đêm chưa về Khương Tô cũng không đặt trong lòng, không ngờ sẽ xảy ra chuyện.
Cô gái trẻ nói:
"Nếu Hắc Thuật liên hệ cô thì phải liên hệ chúng tôi ngay."
Khương Tô khẽ cười, vẻ mặt chân thành: "Tôi sẽ."
Cô ấy lại hỏi một ít vấn đề.
Khương Tô đều trả lời, biểu hiện cực kỳ phối hợp.
Cuối cùng thẩm vấn rất nhanh kết thúc.
Cô gái trẻ lên tiếng chào Địch Cận Duật rồi đi ra trước.
Địch Cận Duật lại gần nói với Khương Tô:
"Đi thôi, tôi đưa cô về trước."
Ninh Hiểu nói: "Khương Tô, đừng quá lo lắng, vụ án này có điểm đáng ngờ rất nhiều, hiện tại vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp chứng minh là Hắc Thuật giết người, chúng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng tra rõ."
Khương Tô lúc này lại không lo lắng cho Hắc Thuật, cô hỏi:
"Nguyên hình của nữ yêu quái vừa rồi là cái gì?"
Ninh Hiểu áp thấp âm thanh nói: "Tắc kè hoa."
Khương Tô nhướng mày, hèn gì.
Nhưng năng lực của cô ta tuyệt đối không chỉ riêng là ngụy trang, hơn nữa đạo hạnh khá sâu.
Địch Cận Duật đưa Khương Tô rời khỏi Cục Quản Yêu.
Lúc này, Mạn Lệ cầm một phần văn kiện gõ cửa một văn phòng trong cùng của tầng mười một.
Đế giày nhọn của cô ta gõ sàn, mắt nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm viêc nhìn chăm chú máy vị tính. khâng naẩng đầu lên. Mạn Lệ hơi nhíu mày, đi qua đứng sau lưng người đàn ông.
Máy vi tính trên bàn làm việc của người đàn ông đang chiếu một đoạn video giám sát.
Là video Khương Tô ngồi ở phòng thẩm vấn.
Khuôn mặt của cô hiện rõ trong video.
Mà người đàn ông cứ như thế nhìn chằm chằm khuôn mặt trong video kia, mắt không chớp lấy một cái.
Mạn Lệ không vui hỏi:
"Ngài tốn công như vậy là vì người phụ nữ này?"
Người đàn ông vẫn nhìn chăm chú Khương Tô trong video.
Mạn Lệ hơi híp lại mắt, to gan ngồi trên bàn làm việc của người đàn ông, chắn tầm mắt của hắn:
"Cô ta rốt cuộc là loại người nào? Đáng giá ngài tốn công sức như vậy?"
Tuy mặt mũi của Mạn Lệ bình thường, nhưng dáng người dưới bộ đồ tây rất nóng bỏng, cô ta ngồi nghiêng trên bàn, đường cong thân thể khiến người không kiềm được lưu luyến nhìn.
Người đàn ông rốt cuộc ngước đầu lên nhìn cô ta, nhưng đôi mắt sâu thằm đặc biệt lạnh lẽo, chất giọng lạnh như kim loại:
"Xéo đi."
Thân thể Mạn Lệ cứng ngắc, mông rời khỏi bàn.
Người đàn ông không thèm ngước mắt lên, vẫn chỉ nhìn màn hình vi tính:
"Xéo đi."
Mạn Lệ nhìn mặt của Khương Tô trong màn hình, đáy mắt hẹp dài lóe tỉa sáng u ám.
Mạn Lệ đạp giày cao 12 centimet lộp cộp đi ra ngoài, đóng cửa cũng mạnh hơn bình thường, tỏ thái độ bất mãn vừa phải.
Mạn Lệ đứng ở cửa, thè lưỡi liếm môi, lưỡi có hình dạng bản thể tắc kè hoa của cô ta, một miếng thịt hồng dài mảnh liếm môi loài người, khiến đồng nghiệp đi ngang qua vô tình nhìn thấy cảnh này bị lạnh sống lưng.
Mạn Lệ cũng thấy ánh mắt kinh dị của đồng nghiệp, cô ta không để tâm, lạnh lùng hừ một cái: "Hừ, Khương Tô..."
Trong phòng làm việc. máy vi tính, không kiểm được vươn tay ra muốn chạm vào mặt cô, nhưng đầu ngón tay chỉ chạm vào màn hình led lạnh lẽo, ánh mắt dịu dàng nhớ nhung lập tức trở nên sâu thẳm lạnh băng, hận và yêu đan xen:
"Tôi rốt cuộc tìm được em, Khương Ly."...
Địch Cận Duật đưa Khương Tô về nhà, anh cũng xuống xe:
"Đừng quá lo lắng, nếu Hắc Thuật thật sự không giết người thì tôi cam đoan với cô, cậu ta sẽ không sao."
Khương Tô ngửa đầu nhìn anh:
"Từ bây giờ chú sẽ giám thị tôi đúng không?"
Địch Cận Duật nhẹ xoa đỉnh đầu của cô:
"Chắc cô sẽ không mong là người khác làm chứ?"
"Trong triều có người dễ làm việc, câu này đúng thật, tôi rất có tầm nhin xa." Khương Tô lại có chút đắc ý nói.
Địch Cận Duật nguy hiểm híp lại mắt:
"Ý của cô là ngay từ đầu đã có ý đồ này rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận