Bà Cốt Khương Tô

Chương 352

Chương 352Chương 352
"Tôi không chạy được." Ninh Hiểu nở một nụ cười suy yếu.
Linh lực của cô ấy đã đến ngưỡng cạn kiệt.
Sắc mặt cô ấy bỗng nhiên căng thẳng: "Chạy!"
Trong chớp mắt khi tiếng nói vừa vang lên, vòng phòng hộ chịu đựng một kích của Chỉ U sau đó lặng yên không tiếng động vỡ vụn trong không khí.
Móng vuốt của Chỉ U đánh về phía Ninh Hiểu đang đứng! Ninh Hiểu đưa tay chống ra một vòng phòng hộ cỡ nhỏ hình cung, một giây sau lại giống như lúc ở đại sảnh Cục quản yêu, bị đánh bay ra ngoài!
Ông Tôn và Khương Tô lập tức mất đi sự bảo vệ, bại lộ dưới mí mắt Chỉ U.
Trong tay Ông Tôn nắm lấy một lá bùa, dùng sức cắn đầu lưỡi, một ngụm máu phun lên trên lá bùa, trong miệng hét lớn một tiếng! Đồng thời lá bùa trong tay ném về phía Chỉ U!
Chỉ nghe thấy âm thanh.
"Âm! Ẩm! Ẩm! Âm! Ẩm"
Tiếng nổ vang lên liên tiếp!
Bên trong tiếng nổ trộn lẫn tiếng gào thét căm hận của Chỉ U!
Ninh Hiểu sắp đập mạnh vào thân cây, bây giờ cô ấy không còn chút linh lực nào để có thể chống đỡ cho bản thân nữa.
Cô ấy nhắm mắt đợi, chờ đợi cơn đau mãnh liệt ập tới.
Đúng vào lúc này! Một bóng người phi nhanh tới, trước khi cô ấy bị đập lên thân cây đã được người chặn ngang ôm lấy, xoay người một cái tránh khỏi cái cây kia, nhưng cũng bị lực xung kích to lớn đẩy lùi hơn một mét, Ninh Hiểu kinh hãi mở mắt ra, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, nước mắt Ninh Hiểu lập tức trào lên: "Đội trưởng..."
"Vất vả rồi." Sắc mặt Địch Cận Duật lạnh lùng, đặt cô ấy trên mặt đất, rồi lao về một phương hướng khác mà không hề dừng lại một chút nào.
Ninh Hiểu nhìn bóng lưng Địch Cận Duật nhanh chóng chạy đi, lau nước mắt một cái, vừa gian nan từ dưới đất bò dậy, vừa nhịn không được nói: " Mẹ nó! Tôi lại muốn yêu đương rồi!"
Một bên khác, sau khi ông Tôn ném một đống bùa gây nổ kia, lập tức đỡ lấy Khương Tô muốn chạy. cũng không nghĩ tới ông Tôn sẽ gặp phải dạng đại yêu quái như Chỉ U, uy lực cũng vô cùng có hạn, nếu đổi thành tiểu yêu quái, một đống bùa nổ đấy ném qua không chết cũng phải tàn phế, nhưng đối với cấp bậc đại yêu quái như Chỉ U, một đống bùa nổ đó ném qua cũng chỉ khiến nó càng thêm nổi giận, giống như người bị kim đâm mấy lần vậy, mặc dù đau nhức nhưng cũng không tạo thành bất kì tổn thương nào mang tính thực chất.
Cho nên chỉ vỏn vẹn trong mấy chục giây đủ để ông Tôn đỡ lấy Khương Tôn chạy mười mấy mét, Chỉ U đã nổi trận lôi đình đuổi theo!
Trong lòng Ông Tôn một mảnh tuyệt vọng.
Nghĩ thầm lúc này bản thân phải chết chắc rồi.
Ông ấy không nghĩ tới, mình không thể trường sinh bất lão, ngay cả tuổi 60 cũng không sống nổi.
Thân thể khổng lồ của Chỉ U nhào tới chỗ bọn họ.
Chỉ riêng thân thể cao lớn của nó đã che khuất đèn đường ven đường, một bóng đen lớn đè xuống, ông Tôn ôm chặt Khương Tô, quay lưng về phía Chỉ U, từ từ nhắm hai mắt lại chờ chết.
Cơn đau dữ dội như trong dự liệu cũng không có tới.
Ngược lại Chỉ U phát ra một tiếng hét thảm!
Ông Tôn giật mình quay đầu! Lại nhìn thấy một bóng người cao lớn ngăn ở trước mặt bọn họ.
Thì ra trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Địch Cận Duật đã kịp thời chạy tới!
Một vuốt của Chỉ U đập lên đao của Địch Cận Duật, mặc dù không thể chém đứt móng của nó, nhưng cũng lưu lại ở chân trước của nó một vết thương sâu tới tận xương!
"Mang cô ấy tới chỗ Ninh Hiểu." Địch Cận Duật không kịp hỏi Khương Tô thế nào, chỉ nói với ông Tôn một câu đã quay đầu phóng tới chỗ Chỉ U đang nổi điên.
Ông Tôn đỡ Khương Tô lên lưng, may mắn nhiều năm nay ông ấy kiên trì bày quầy hàng, ngày ngày không ngừng rèn luyện, thân thể coi như không tệ, lại thêm Khương Tô cũng không nặng, ông ấy lại trở về từ cõi chết, trong thân thể không biết từ đâu bộc phát một cỗ sức mạnh, ông ấy cõng Khương Tô lên lập tức chạy về hướng của Ninh Hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận