Bà Cốt Khương Tô

Chương 267

Chương 267Chương 267
"Lúc nãy cháu nói muốn tôi giúp là giúp việc gì? Cháu cứ nói tự nhiên, chỉ cần bà nội giúp được nhất định sẽ giúp."
Khương Tô nói ra lúc ở Thành Sơn gặp phải Lý Tú Chi, ả muốn giết cô.
Quý bà Uông nghe cái tên Lý Tú Chi cũng lộ vẻ mặt chán ghét, phản ứng giống hệt ông cụ Triệu:
"Con mụ đó vậy mà còn sống? Số lớn thật, năm xưa tôi đã nói là trực tiếp giết đi, miễn cho lưu tai họa về sau, nhưng bà nội của cháu không nuốt trôi cục tức đó. Ả kia lòng dạ xấu xa không hối cải, mấy chục năm trước hại Khương Hoan không thành công, hiện tại cư nhiên còn muốn xuống tay với cháu."
Khương Tô mượn cơ hội nói ra ý đồ đến đây của mình:
"Nên tôi mới muốn tìm hiểu lúc bà nội ở Thành Tây rốt cuộc phát sinh những thứ gì. Bề ngoài của tôi và bà quá giống, người quen bà nội gần như nhận lầm tôi là bà ấy. Nghe ông quản gia nói ở Thành Tây, bà nội có kẻ thù nhiều như bạn bè, tôi không biết khi nào sẽ lại gặp kẻ thù của bà nội, không biết lần sau còn may mắn được như lần này chuyển nguy thành an không. Nên mới muốn tìm hiểu rõ chuyện cũ của bà nội, để còn phòng ngừa."
Quý bà Uông nghe xong trầm ngâm một phen, trong lòng dường như có băn khoăn nào đó, chỉ nói:
"Việc này tạm không gấp, cháu hãy ở lại đây rồi tôi sẽ từ từ cho hay."
Quý bà Uông quá nhiệt tình, cũng kiên trì đến lạ.
Khương Tô đành hủy thuê phòng khách sạn, dọn vào nhà của quý bà Uông.
Quý bà Uông vốn muốn thông báo người nhà của mình tụ tập về để chính thức giới thiệu cô, nhưng bị Khương Tô từ chối, cô đến để làm rõ những ký ức đã mất đó rốt cuộc mất như thế nào chứ không phải để nhận người thân.
Cô đồng ý dọn vào nhà quý bà Uông chẳng qua là vì nơi này cũng chỉ có một mình bà ấy ở, sẽ không quá rắc rối, nếu phải tốn thêm sức giao tiếp với thân thích của bà ấy thì cô thà nghĩ biện pháp khác. ...
Khương Tô ăn cơm chiều với quý bà Uông.
Quý bà Uông nhớ sức ăn của Khương Hoan nên đặc biệt dặn phòng bếp tối hôm nay chuẩn bị phần ăn cho sáu người.
Quý bà Uông nhìn Khương Tô ăn ngấu nghiến thì cười nói: "Năm đó tôi Quý bà Uông gắp rau xanh đặt vào chén của Khương Tô:
"Cháu giống hệt bà nội mình, chỉ ăn thịt, không chịu đụng vào rau xanh, chỉ khi người ta gắp cho mới chịu ăn."
Quý bà Uông nhìn Khương Tô giống như trông thấy Khương Hoan, trong lòng một nửa là vui sướng, một nửa là chua xót.
Khương Tô khá thích căn phòng mà quý bà Uông sắp xếp cho, cửa sổ sát đất hướng về núi, không khí mát trong.
Chẳng qua chất lượng không khí của Thành Tây tốt hơn Thành Bắc, Thành Bắc khô ráo, Thành Tây thì tươi mát, Thành Bắc bận rộn, Thành Tây thì chậm chạp. Nếu hỏi Khương Tô chọn định cư ở thành phố nào thì cô nhất định sẽ tuyển Thành Tây.
Giường vừa to vừa mềm, bọc tơ tằm, xúc cảm phi thường thoải mái, cô vùi mình vào chăn cảm giác như sắp lún xuống.
Khương Tô thoải mái lăn trên giường, bỗng nhiên di động reo chuông.
Khương Tô cầm lấy di động xem, là Địch Cận Duật gọi đến.
Khương Tô bắt máy, ngữ khí nhẹ nhàng:
"Alo, chú Địch."
Địch Cận Duật ngồi trong bóng tối, nghe bên kia ống nghe truyền đến giọng nói của Khương Tô, tâm trạng nặng trĩu dường như nhẹ bớt.
Khương Tô không nghe thấy Địch Cận Duật đáp lại, có chút kỳ lạ hỏi: "Chú Địch?"
Đầu dây bên kia rốt cuộc đáp lại, chỉ một âm tiết đơn giản:
"Ừm."
Khương Tô nghe giọng của Địch Cận Duật trầm thấp hơn thường ngày, hỏi:
"Chú Địch, có chuyện gì sao?"
"Không có." Địch Cận Duật nói.
Chỉ là đột nhiên rất muốn nghe giọng nói của cô.
Khương Tô ngây ra một lúc: "Chú Địch đang không vui à?"
Khương Tô nghe ra trong giọng nói của Địch Cận Duật chất chứa mệt mỏi, hơn nữa bỗng dưng gọi điện thoại cho cô, thoạt trông giống như phát sinh cái gì, chuyện khiến Địch Cận Duật cũng khó chịu đựng, nhất định không phải việc nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận