Bà Cốt Khương Tô

Chương 96

Chương 96Chương 96
Nói đến đây, Triệu Vân Xuyên do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Chỉ là, tiền công của vị bà cốt này có hơi cao."
Đặng Thành Văn cười khổ một tiếng, nói: "Bây giờ chỉ cần có thể làm cho mẹ tôi an lòng thì có mất bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng."
Vì thế Triệu Vân Xuyên mới tới đây tìm Khương Tô.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Khương Tô cân nhắc một lúc lâu rồi nói: "Âm khí của quỷ mới chết rất yếu, nếu thật sự muốn báo mộng thì chỉ có thể tìm một người có dương khí yếu. Cho nên nếu thật sự là người chết báo mộng thì chắc chắn cậu ta chỉ có thể tìm mẹ cậu ta để báo mộng."
Triệu Vân Xuyên có hơi kinh ngạc xen lẫn một chút sợ hãi: "Nói thế, chuyện trong mơ có thể là thật?"
Khương Tô lắc đầu: "Có phải là thật hay không thì tôi phải tới hiện trường mới biết được."
Triệu Vân Xuyên hỏi: "Hiện tại cô có rảnh không? Bây giờ chúng ta lập tức đến đó được không?"
Khương Tô gật đầu, sau đó đứng dậy.
Triệu Vân Xuyên nhìn thoáng qua quần áo của cô, có chút do dự, hỏi: "Cô cứ mặc thế này mà đi sao?"
Khương Tô ôm túi Hermes, nghiêng đầu: "Có vấn đề gì không?"
Triệu Vân Xuyên: "..."
Nửa tiếng sau, Đặng Thành Văn nhận được điện thoại của Triệu Vân Xuyên, đứng đợi ở cổng.
Họ sống trong một căn biệt thự ở một khu nhà độc lập, giá nhà ở gần đây không hề rẻ, có thể nói gia cảnh của họ tương đối khá giả, nhưng dù là người nghèo hay kẻ có tiền thì đứng trước tai họa bọn họ đều ngang hàng nhau.
Triệu Vân Xuyên xuống xe trước, sau đó vòng qua mở cửa xe cho Khương Tô.
Đặng Thành Văn cũng bị choáng ngợp trước bộ trang phục toàn hàng hiệu của Khương Tô nhưng vài giây sau anh ta đã chú ý tới dáng vẻ của Khương Tô, mỉm cười với Triệu Vân Xuyên, nói: "Tớ không biết cậu còn có một người em gái xinh đẹp như vậy đấy."
Triêu Vân Yuvên ho khan mêt tiếng: “Đây chính là vi tiên cô mà tớ đã nói với cậu."
Nụ cười nơi khóe miệng Đặng Thành Văn hơi cứng lại, anh ta dùng sức liếc mắt với Triệu Vân Xuyên, nhưng Triệu Vân Xuyên chỉ bất lực gật đầu.
Người cũng đã đến đây.
Còn là do Triệu Vân Xuyên đề cử, nên Đặng Thành Văn vẫn lễ phép mời bọn họ vào.
Đặng Thành Văn đã nói qua với mẹ mình việc Triệu Vân Xuyên muốn dẫn một người bạn tới, nên mẹ của anh ta ngồi trong phòng khách.
"Dì." Nhìn mẹ của Đặng Thành Văn, Triệu Vân Xuyên có hơi kinh ngạc, mấy ngày trước bọn họ mới gặp nhau trong tang lễ, nhưng bây giờ nhìn tình hình của bà ấy còn tệ hơn cả lúc tổ chức tang lễ.
Ánh mắt của mẹ Đặng Thành Văn lướt qua người Triệu Vân Xuyên rồi dừng lại trên người Khương Tô, miễn cưỡng mỉm cười hỏi: "Đây là?"
Triệu Vân Xuyên nhẹ giọng nói: "Đây là một người bạn của con, con có kể chuyện của dì với cô ấy, cho nên cô ấy muốn đến đây xem thử có thể giúp được gì cho dì hay không?"
Mẹ của Đặng Thành Văn gật đầu nhẹ, sau đó khách sáo nói với Khương Tô: "Cô Khương, cô cứ ngồi thoải mái đi."
Khương Tô ngồi xuống đối diện với mẹ Đặng Thành Văn.
Đặng Thành Văn hỏi: "Cô có muốn uống cái gì không? Trà, cà phê, hay nước cam?"
"Có Coca không?" Khương Tô mỉm cười: "Lạnh. Tôi có hơi khát."
Đặng Thành Văn có hơi ngẩn người một chút, bất giác liếc mắt nhìn mẹ của mình một cái, mẹ của anh ta đúng là rất kinh ngạc nhìn Khương Tô, thoáng cái đã chảy nước mắt: "Lúc còn sống Thành Vũ thích uống Coca lạnh nhất, nhưng dì lại không cho nó uống, nói không tốt cho sức khỏe. Nếu dì biết nó ra đi sớm như thế, dì nhất định sẽ không quản nó..."
Đặng Thành Văn không có đi lấy nước, ngồi yên nắm lấy tay bà: "Mẹ, đừng buồn nữa, Tiểu Vũ cũng không muốn nhìn thấy mẹ như vậy..."
Đặng Thành Văn an ủi mẹ mình rồi mới nói với Khương Tô: "Thật xin lỗi, trước đây Tiểu Vũ rất thích uống Coca, vì không muốn làm người trong nhà buồn nên sau khi em ấy qua đời, tôi đã bỏ hết Coca còn sót lại trong tủ lạnh. Để tôi lấy cho cô một ly nước cam nhé, được không? Vừa mới vắt xong thôi."
Dĩ nhiên là Khương Tô đồng ý.
Cô cầm lấy ly nước trái cây do Đặng Thành Văn đưa, uống một hơi hơn
Bạn cần đăng nhập để bình luận