Bà Cốt Khương Tô

Chương 330

Chương 330Chương 330
Yết hầu nơi cổ họng hơi nhốn nháo lên xuống, sắc đen trong mắt ngày càng sâu, giọng nói trầm thấp hơi khàn: "Nhờ cô giáo dạy tốt đấy."
Không đợi Khương Tô cãi lại, anh đã nói: "Trễ lắm rồi, về ngủ đi." Anh dùng ngón tay cái chạm vào vết máu dính vào ngực cô: "Đừng quên rửa mặt thay quần áo."
Khương Tô vẫn như cũ ngước đầu nhìn anh: "Vậy ngày mai chú còn tới gặp tôi không?"
Cô rất kiêu ngạo đấy, nhiều ngày như vậy, Địch Cận Duật không chịu đến thăm cô, cô cũng sẽ không chủ động đi gặp anh.
Địch Cận Duật nhìn ánh mắt lấp lánh tràn đầy mong đợi của cô gái nhỏ, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà đáp ứng, lời đến khóe môi, vẫn nuốt xuống được, thở dài nói: "Không thể. Hôm nay là tôi sai, sau này sẽ không gặp nữa. Về ngủ đi, ngoan."
"Được..." Mặc dù biết như vậy là không được, nhưng Khương Tô vẫn không nhịn được cảm thấy thất vọng.
Cô không giống như trước đây, những lời nói với Địch Cận Duật chỉ là ngoại miệng, mấy ngày nay không được gặp anh, cô thật sự rất nhớ, thậm chí còn thấy hơi sợ hãi, Địch Cận Duật không phải cố ý kiếm cớ muốn tách cô ra mà thật sự muốn như vậy.
Giọng như Địch Tinh Lâu năm đó vậy.
Cô mặc dù không nhớ rõ, nhưng cô tin tưởng, nhất định là Địch Tinh Lâu buông tha cho Khương Hoan.
Thật ra thì cô đã bị vứt bỏ rất nhiều lần.
Phải tốn rất lâu, cô mới chuẩn bị xong tỉnh thần bị vứt bỏ, nên thời điểm thật sự bị bỏ rơi cũng không đến mức khó tiếp nhận như vậy.
Chỉ là cô vẫn chưa chuẩn bị xong việc Địch Cận Duật sẽ bỏ rơi cô.
Nên hôm nay vừa cảm nhận được khí tức của Địch Cận Duật, cô đã không đợi kịp mà vọt ra ngoài.
Khi nhìn thấy cô, lúc đó Địch Cận Duật đã sắp rời đi rồi.
Nếu cô ra trễ thêm chút nữa, nói không chừng Địch Cận Duật đã bỏ đi một lúc.
Nhưng khi được Địch Cận Duật ôm một cái, cô đã lập tức quyết định trong lòng.
Fïĩ nhiên cô biết viêc nàv có ý nahĩa như thế nào. Nhưng nếu người này là Địch Cận Duật.
Vậy cô một chút cũng không sợ.
Anh nói đúng...
Người khác là người khác, anh là anh.
Anh là Địch Cận Duật.
Cho dù có phát sinh chuyện gì, Địch Cận Duật cũng sẽ không từ bỏ cô.
Địch Cận Duật đi được một khoảng, không nhịn được quay đầu lại, liền nhìn thấy Khương Tô đang đứng trên bậc thềm cười khanh khách nhìn anh, tựa như biết chắc chắn anh sẽ quay đầu lại, cô cười càng rực rỡ hơn, đôi môi đỏ hồng hơi hé mở, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tỉnh, còn phất phất tay với anh, trên mặt anh nóng bừng, cũng phất phất tay với cô, sau đó đi ra ngõ hẻm.
Lúc tới bước đi nặng nề, cả người mất hết sức lực, lúc về bước đi nhanh nhẹn, cả người như đầy sức mạnh.
Về đến nhà, Địch Cận Duật cọ rửa hết những dơ bẩn trên người mình, anh phải gội đầu ba lần mới hoàn toàn sạch sẽ, nước tắm chảy xuống toàn là máu, tất cả uất ức trong lòng dường như đã cùng vết máu chảy hết vào cống thoát nước, anh lau sach toàn thân, sấy khô tóc, toàn thân sạch sẽ nằm vào trong chăn, cái gì cũng không nghĩ, một đêm mộng đẹp.
Cả đêm này Khương Tô không cách nào yên ổn được.
Cô lại nằm mơ thấy cảnh tượng mình bị bắt.
Lần này cô phát hiện nhiều manh mối hơn so với trước đó.
Ở trong phòng thí nghiệm đó, khắp nơi đều là ánh sáng chói lòa, cô ngừng thở, nhắm mắt, quả nhiên, chỉ trong chốc lát cô liền nghe được âm thanh cửa tự động mở, ngay sau đó là một loạt bước chân đi tới, người đàn ông cao lớn mặc đồng phục giải phẫu bước qua, sau đó bước thẳng tới chỗ cô.
Giống như lần trước vậy, anh ta dừng trước mặt cô một lúc lâu, cúi người xuống, hơi thở của người đàn ông rơi xuống trán cô, ngay sau đó một đôi môi lạnh như băng hôn vào giữa trán, cô bất ngờ mở mắt ra.
Cùng lúc đó, ánh mắt vốn đang khép hờ của người đàn ông cũng từ từ mở.
Khương Tô tỉnh lại từ trong mộng.
Ánh mắt người đàn ông trong giấc mơ của mình, theo sự thức tỉnh của cô, cứ như vậy từng chút một biến mất trong đầu, cho dù cô dùng sức cố
Bạn cần đăng nhập để bình luận