Bà Cốt Khương Tô

Chương 105

Chương 105Chương 105
Triệu Vân Xuyên bị một tiếng gọi anh Vân Xuyên của cô làm cho phải dừng bước, sau đó lại nghe nửa câu sau của cô, có hơi ngẩn người một chút, anh ta liếc mắt nhìn Đặng Thành Văn một cái, chỉ nghe Đặng Thành Văn nói: "Cùng vào đi, tôi sợ tôi sẽ không chịu nổi."
Triệu Vân Xuyên nhìn Khương Tô, giống như đang hỏi ý kiến cô.
"Vậy vào đi." Khương Tô nói.
Hình như Đặng Thành Văn rất căng thẳng khi phải đối diện với những chuyện sắp xảy ra, anh ta hít một hơi thật sâu, Triệu Vân Xuyên đặt tay lên vai anh ta như muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh ta, Đặng Thành Văn nở nụ cười cứng ngắc, rồi đi vào trong phòng.
Triệu Vân Xuyên là người cuối cùng đi vào, cũng là người đóng cửa lại.
Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực.
So với luồng không khí lạnh phả thẳng vào mặt mọi người ban nấy, nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn nhiều.
Cha Đặng vừa đi vào đã theo bản năng nhìn thoáng qua máy lạnh ở trên tường một cái, sau đó khựng lại mất vài giây, không hề bật máy lạnh.
Khương Tô đi tới, kéo màn cửa ra.
Để ánh trăng yếu ớt bên ngoài chiếu vào, cả căn phòng theo đó mà chìm trong ánh sáng le lói.
Lúc này cha Đặng mới nhìn thấy mấy lá bùa màu vàng được dán khắp nơi trên cửa sổ sát đất.
Khương Tô đặt túi xách lên giường, sau đó lấy một cái bình sứ nhỏ ở trong túi ra, đổ hai viên thuốc màu đen ở trong bình ra rồi đưa cho Đặng Thành Văn: "Dương khí trên người của anh với cha anh và anh Vân Xuyên quá mạnh, nếu lát nữa muốn nhìn thấy em trai của anh thì nhai cái này trước đi."
Có thể nói, hiện tại Đặng Thành Văn vô cùng tin tưởng Khương Tô, anh ta không nói một lời, lấy một viên nhét vào miệng rồi đưa cho cha Đặng, mới nhai một chút, mùi hương của thuốc đã khiến cả khuôn mặt anh ta nhăn lại, nếu chỉ có đắng thôi thì anh ta vẫn có thể chịu đựng được, nhưng chính anh ta cũng không biết đây là mùi vị gì, chỉ thấy rất khó chịu, ngay lúc anh ta muốn trực tiếp nuốt xuống, lại nghe được Khương Tô lạnh lùng ra lệnh: "Nhai đi."
Anh ta không còn cách nào khác đành phải chịu đựng cái mùi vị làm cho naườồi †a khá chiu kia miễn cưỡng nhai nát rồi nuết vuấna. trana nhút chốc toàn bộ cổ họng của anh ta toàn là mùi vị đó.
Triệu Vân Xuyên cũng làm theo, bỏ viên thuốc kia vào trong miệng, hơi nhíu mày một chút rồi nhai một cách khó khăn, sau đó nuốt xuống.
Cha Đặng thì hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn bỏ viên thuốc kia vào trong miệng, cau mày nhai nát rồi nuốt xuống.
"Đồ tôi dặn dì chuẩn bị đâu?" Khương Tô hỏi mẹ Đặng.
"Ở đây." Mẹ Đặng đưa một cái hộp nhỏ qua: "Đây là tóc mà lần đầu tiên Thành Vũ cạo đầu, tôi giữ lại để làm kỷ niệm."
Khương Tô nhận lấy.
Sau đó cô lấy một cái đỉnh nhỏ màu đen từ trong túi ra, đặt lên bàn học của Đặng Thành Vũ, rồi lấy ra ba cây nhang, một tay che lại, cúi đầu thổi vào đầu nhang, ba cây nhang cứ thế phát ra ánh lửa, đầu nhang bốc khói nghỉ ngút, lúc này cô mới cắm chúng vào trong cái đỉnh nhỏ kia.
Không ngờ động tác lén lút thổi hương này của cô lại bị Triệu Vân Xuyên và Đặng Thành Văn nhìn thấy, còn khiến bọn họ trợn trừng mắt, sau đó cả hai lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn thấy vẻ kinh dị hiện lên trong mắt của đối phương.
Triệu Vân Xuyên chăm chú quan sát mọi hành động của Khương Tô.
Trên người cô phát ra một loại sức hút khó tả, hơi thở lạnh lẽo không thể xâm phạm, ánh trăng chiếu thẳng vào người cô, từng hành động cử chỉ của cô đều mang theo cảm giác thần bí, khiến người ta không thể rời mắt.
Bàn học của Đặng Thành Vũ vừa gọn gàng vừa sạch sẽ, trên bàn có đặt mấy quyển sách.
Khương Tô lại lấy một cái đỉnh nhỏ màu đen ra, đặt lên trên, rồi cầm một lá bùa màu vàng có viết ngày sinh của Đặng Thành Vũ trong tay, sau khi giơ lên để châm lửa thì ném nó vào trong đỉnh, tiếp đó lại ném cái hộp nhỏ đựng tóc trẻ sơ sinh của Đặng Thành Vũ vào trong, ngay lập tức một mùi khét bốc lên khắp phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận