Bà Cốt Khương Tô

Chương 217

Chương 217Chương 217
Khương Tô bắt đầu thấy cảm kích bởi sự chăm sóc của anh.
Cô quả thực là kiêng kị Địch Cận Duật còn ở đây, có chút lời cô không tiện hỏi Lý Tú Chỉ.
Địch Cận Duật: "Vậy tôi đi trước đây."
Khương Tô gật đầu: "Đi sớm về sớm."
Địch Cận Duật trả lời xong, sau đó rời đi.
Địch Cận Duật đi rồi, Tăng Hùng và lão già mắt mù bị nhốt ở căn phòng khác, trong phòng khách chỉ còn hai người Khương Tô và Lý Tú Chỉ.
Khương Tô ngồi trên ghế sofa, không gấp hỏi Lý Tú Chỉ, rất bình tĩnh.
Ngược lại là Lý Tú Chi không kiểm chế được, chỉ mới một lúc, bà ta đã lấy lại sức, bà ta ngồi dựa vào tường, trên người bị Địch Cận Duật dùng dây trói quỷ trói lại vài vòng, lúc nãy bà ta đã thử qua, đây đúng là dây trói quỷ, vừa vùng vẫy dây đã bắt đầu xiết chặt lại, gần như muốn đi vào thịt vậy.
"Rốt cuộc cô là ai?"
Bà ta nhìn Khương Tô một cách đầy nghỉ hoặc.
Cho dù cô là cháu gái ruột của Khương Hoan, cũng không thể nào trông như Khương Hoan đến vậy, từ vẻ bề ngoài, thần thái, ngữ điệu đến ánh mắt nhìn người.
Kể cả những thủ đoạn khiến người ta khiếp sợ của cô.
Tưởng chừng như Khương Hoan thật vậy.
Nhưng nếu là Khương Hoan.
Tại sao cô lại không nhớ được bà ta? Ánh mắt của cô khi nhìn bà ta chán ghét, lạnh lùng, khinh Bỉ nhưng lại không có cảm giác quen thuộc.
Và Lý Tú Chi biết rõ, Khương Hoan không phải yêu ma, sao có thể mấy chục năm mà không già đi được?
Trực giác của bà ta cảm giác đây chính là người cướp đi người yêu của bà ta, còn móc đi đôi mắt và làm gãy đôi chân của bà ta, Khương Hoan đã khiến cho bà ta không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa.
Nhưng lý trí còn lại của bà ta nói cho bà ta biết, đây là chuyện không thể nào.
"Cô là ai? Rốt cuộc cô là ai?" Lý Tú Chỉ gào thét với Khương Tô, và bà ta bị thương rất nặng, cho dù đã dùng hết sức để gào thét, cũng như là tiếng kêu thảm thiết của động vật trước khi chết vậy, khàn và nhỏ lại yếu ớt.
"Tôi sớm đã giới thiệu bản thân rồi. Tôi là Khương Tô, cháu gái của Khương Hoan." Khương Tô mở miệng ung dung nói: "Từ lúc tôi bước vào căn phòng này, bà chỉ hỏi tôi, bây giờ đến lượt tôi hỏi lại bà."
"Cô muốn biết điều gì?" Lý Tú Chi nghiến răng: "Muốn biết Khương Hoan con người đê tiện đó đã cướp người yêu của tôi như thế nào, móc đôi mắt của tôi và đánh gãy chân tôi như thế nào sao?"
Tuy Khương Tô là người phóng đãng.
Nhưng không hề có thứ thú với những người đàn ông đào hoa.
Đây miễn cưỡng có thể gọi là mắc căn bệnh sạch sẽ quá mức trên tinh thần.
Cho nên mặc dù Khương Tô không nhớ được chuyện của năm xưa, nhưng cô lại hoàn toàn không tin vào lời nói của Lý Tú Chi rằng cô đã cướp người yêu của bà ta.
Loại đàn ông này, cho dù có tặng cô đi chăng nữa thì cô cũng chả thèm.
Khương Tô suy đoán có thể là bà ta thích thầm hoặc đơn phương người đàn ông đó, nhưng người đàn ông đó lại thích cô.
Lý Tú Chỉ suy bụng ta ra bụng người, cho rằng là Khương Tô đã cướp đi "người yêu" của bà ta.
Nhìn phong cách làm việc của Lý Tú Chỉ bây giờ ác độc như vậy, chắc là năm xưa đã làm chuyện tội ác tày trời chọc giận cô, nên cô mới móc mắt và đánh gãy chân bà ta xem như là trừng phạt.
Bây giờ cô cảm thấy năm xưa mình đã làm sai.
Nếu như năm xưa trực tiếp giết Lý Tú Chi, thì bây giờ đã không phiền phức như vậy, cũng không có thêm những oan hồn vô tội.
Nói đi nói lại, chuyện này cũng là do cô mà ra.
Khương Tô lạnh lùng: "Lý Tú Chi, lời tôi sắp nói bà tốt nhất là hãy thành thật trả lời. Nếu không ... bà cũng biết rồi đấy, bản lĩnh mà Khương Hoan có, tôi cũng có, thậm chí tôi còn hơn cả bà ấy. Bà cũng nên biết tôi có thể cho bà nếm thử mùi muốn chết cũng không muốn sống cũng không thể, thảm hơn tình hình bây giờ của bà."
Con mắt còn lại của Lý Tú Chi nhìn chằm chằm vào Khương Tô, ánh mắt như một con rắn độc; "Tôi không ngờ mấy chục năm trước tôi rơi vào tay của Khương Hoan, mấy chục năm sau lại rơi vào tay cháu gái của bà ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận