Bà Cốt Khương Tô

Chương 249

Chương 249Chương 249
Triệu Vân Xuyên vươn tay nắm lấy tấm vải trắng phủ trên bức tranh, sau đó đưa tay vén ra.
Đôi mắt Khương Tô bỗng nhiên bừng sáng.
"Là tôi?"
Cô nhìn bức tranh đó với vẻ ngạc nhiên.
Trên bức tranh là bóng dáng của một cô gái, cô ấy đang đứng trong vòng tròn, đứng bên vách núi, phía trước là ngọn dốc, xa hơn trước là từng tầng mây đè nén rất thấp tại chân trời, giống như đang che lấp con thú dữ nào đó. Trước người cô ấy là một dãy bùa vàng xếp lơ lửng trong không trung, mái tóc dài đen tuyển dày đặc của cô ấy như bị gió cuốn bay, bồng bềnh, trên người cô ấy như được mạ một lớp ánh bạc lạnh lẽo, mang theo một luồng sát khí lạnh thấu xương vô hình, bức tranh này trông giống như cô gái đó đang chống chọi với trời, nhưng lại toát ra khí thế chấn động khó tả.
"Đó là ngày làm phép cho Thành Vũ." Triệu Vân Xuyên nói.
Chỉ có điều, anh ta đã đổi cảnh tượng khi đó thành cảnh tượng trong bức tranh.
Cảm giác chân thực bị giảm đi, cảm giác kỳ ảo được tăng lên.
Đây là lần đầu tiên anh ta thử vẽ một bức tranh như vậy.
Đêm đó về đến nhà, anh ta trằn trọc cả đêm, nằm trên giường, trong đầu toàn là hình ảnh Khương Tô quay lưng về phía anh ta làm phép, một cảm giác phấn khích khó tả và cảm hứng sáng tạo điên cuồng cứ văng vẳng trong đầu anh ta, thế là anh ta dứt khoát đứng dậy, lái xe đến phòng vẽ.
Khương Tô thành thật nói: "Bức tranh thật sự rất đẹp."
Hóa ra lúc cô làm phép có khí thế như thế?
Triệu Vân Xuyên nói: "Sau này tôi có một triển lãm tranh, tôi muốn để bức tranh này trong triển lãm của mình, có được không? Để báo đáp, cô có thể chọn một bức tranh mà cô thích, tôi tặng cho cô."
Khương Tô nói: "Đương nhiên là được."
Cô luôn rất nhạy cảm với việc lưu lại chân dung hoặc tư liệu hình ảnh, nhưng dù sao bức tranh này của Triệu Vân Xuyên cũng không lộ mặt.
Triệu Vân Xuyên mỉm cười rồi hỏi: "Cô thích bức nào? Ngày mai tôi cho người giao tới nhà cô." Khương Tô cười híp mắt nói: "Bức đắt nhất."
Triệu Vân Xuyên cười nhẹ một tiếng, nhìn Khương Tô bằng đôi mắt đen láy vừa gợn sóng nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng.
Tham quan phòng vẽ xong.
Đương nhiên buổi tối phải cùng nhau ăn một bữa.
Lần này Triệu Vân Xuyên đưa Khương Tô đến một nhà hàng mới.
Triệu Vân Xuyên giới thiệu: "Là nhà hàng của một người bạn, mới khai trương, mùi vị rất ngon, hẳn là cô sẽ thích."
Đó là một nhà hàng hải sản.
Khi đến cửa, đỗ xe xong, Triệu Vân Xuyên lịch thiệp mở cửa giúp Khương Tô.
Vừa xuống xe, có một giọng nói vang lên: "Vân Xuyên, trùng hợp vậy?"
Triệu Vân Xuyên và Khương Tô cùng lúc nhìn qua.
Nhìn thấy Triệu Vân Phong đang dẫn một người phụ nữ xinh đẹp đi về phía bên này.
Triệu Vân Xuyên chào hỏi: "Anh Hai."
Ánh mắt Triệu Vân Phong rơi lên mặt Khương Tô, lập tức nói với giọng ngầm ghen ty: "Ơ, Vân Xuyên, đây chẳng phải là cô tiên nhỏ sao?"
Khương Tô không nhìn anh ta, chỉ nhìn cô gái trẻ bên cạnh anh ta.
Độ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, tóc ngang vai, khuôn mặt thanh tú, sắc mặt trắng bệch, đôi môi ửng trắng, hiện lên vài phần tẻ nhạt, có vẻ cơ thể không được khỏe, ăn mặc cũng khá giản dị, những chiếc túi trên vai lại là mẫu mới của Hermès.
Cô ta đứng bên cạnh một người mặc vest, thắt cà vạt, bừng bừng khí thế như Triệu Vân Phong, luôn cảm thấy lạc lõng đôi chút.
Và lúc này, cô ta cũng đang nhìn Khương Tô, ánh mắt hơi lạnh lùng.
"Em đưa cô ấy tham quan phòng vẽ của mình xong thì đúng lúc đến giờ ăn tối, nên cùng đến đây ăn." Triệu Vân Xuyên nói với cô gái trẻ bên cạnh: "Cô Lâm, đã lâu không gặp."
Sắc mặt Lâm Vân dịu lại một chút, nhưng phản ứng vẫn thờ ơ, chỉ khẽ gật đầu.
Triệu Vân Xuyên không quên giới thiệu Khương Tô: "Đây là bạn của tôi, Khương Tô."
Khifzna Tô nhếch khóe miêna. cười nhe. Ánh mắt Lâm Vân càng lạnh lùng hơn.
Triệu Vân Phong nói: "Nếu đã tình cờ gặp nhau như thế, chỉ bằng chúng ta ăn cùng đi, hiếm khi mới có cơ hội như vậy."
Ánh mắt của Triệu Vân Phong vẫn không rời khỏi khuôn mặt Khương Tô, rất lâu không gặp, suy nghĩ của anh ta về Khương Tô đã nhạt đi không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận