Bà Cốt Khương Tô

Chương 358

Chương 358Chương 358
Khương Tô cũng không dừng lại, trực tiếp đi về phía Ngụy Tần.
Ninh Hiểu biết như vậy là không đúng.
Chỉ U và Mạn Lệ đều là yêu.
Nhưng Ngụy Tần là người.
Hơn nữa còn không phải người bình thường.
Nếu như Khương Tô giết Ngụy Tần, hậu quả có thể sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Thế nhưng Ninh Hiểu cũng không hề muốn ngăn cản Khương Tô, một chút cũng không.
Cô ấy cứ như vậy nhìn Khương Tô cầm đao của Địch Cận Duật, từng bước một đi về phía Ngụy Tần.
Dường như Ngụy Tần cũng không sợ hãi.
Anh ta nhìn Khương Tô.
Bên trong ánh mắt tràn ngập khát vọng không cách nào che giấu.
"A Ly"
Anh ta cười.
Giống như ngàn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tô, chỉ nhìn thoáng qua, anh ta cũng nhìn về phía Khương Tô cười rạng rỡ như vậy.
Nhưng Khương Tô không biết rằng từ rất lâu trước kia, lúc anh ta chỉ là một tiểu đạo đồng đã từng gặp được cô.
Lúc đó anh ta chỉ mới mười mấy tuổi, bị sư phụ trách phạt phải quỳ gối ngoài cửa cả ngày, đói đến choáng váng.
Khương Tô đi ngang qua, ngồi xổm xuống cười tủm tỉm sờ lên đầu anh ta, để lại cho hắn một khối điểm tâm.
Cô hỏi anh ta, ngươi tên là gì?
Anh ta nói: Ta tên Yến Tần.
Cô nói: À, vậy ta gọi ngươi là a Tần có được không?
Anh ta ngượng ngùng gật nhẹ đầu.
Cô lại hỏi anh ta: A Tần, sư phụ của ngươi ở nơi đó sao?
Anh ta nói cho cô biết.
Lại sau đó nữa. Cô rời đi, sư phụ chết rồi.
Mười năm sau.
Anh ta gặp lại cô, cô cũng đã hoàn toàn không nhớ rõ anh ta nữa.
Anh ta không hề ghi hận chuyện cô giết chết sư phụ anh ta, bởi vì sư phụ của anh ta không phải người tốt lành gì, khi đó đối xử với anh ta cũng cực kì kém, sư phụ chết rồi, ngược lại anh ta lại cảm thấy được giải thoát.
Anh ta chỉ có chút hận cô, vì sao cô không nhớ ra anh ta.
"A Ly"
Ngụy Tần lại gọi cô.
"Cô có thể lần nữa gọi tôi một tiếng a Tần không?"
Một đời đời này, tên của anh ta cũng không phải Ngụy Tần.
Cái tên Ngụy Tần này là do sau này anh ta đổi lại.
Chỉ là muốn lúc anh ta tìm đến cô, cô có thể lần nữa gọi anh ta một tiếng a Tần.
Nhưng mà trả lời anh ta lại là một câu lạnh lùng của Khương Tô: "Anh đi chết đi."
Giống như ngàn năm trước, Khương Tô không chút do dự một đao đâm thẳng vào trái tim anh ta.
Nhưng lần này anh ta không cần biết tại sao.
Anh ta cũng không cần nhìn thi thể của mình bị chó hoang moi bụng, bị dã thú cắn xé.
Anh ta cảm giác được linh phách đang thiêu đốt.
Không bao lâu nữa sẽ tan thành mây khói.
Đột nhiên anh ta cảm thấy trong lòng thật bình tĩnh.
Cứ như thể hết lần tái sinh này đến lần tái sinh khác đều tìm thấy cô cũng chỉ vì thời khắc này.
Ninh Hiểu ngồi quỳ bên người Địch Cận Duật, mắt đỏ hoe nhìn Khương Tô mang theo thanh đao dài của Địch Cận Duật đi tới, trong lòng run rẩy một chút.
Cô ấy luôn biết Khương Tô khác hẳn với người thường, năng lực cũng rất mạnh, lúc trước ở đại sảnh Cục quản yêu, cô ấy đã từng khiếp sợ khi chứng kiến thủ đoạn Khương Tô ra tay đối phó với Mạn Lệ, nhưng tất cả chuyện vừa phát sinh đều lật đổ tất cả nhận biết của cô ấy đối với Khương Tô. nước mắt đã ào ạt chảy xuống, đau lòng đến cực điểm.
Trên người Địch Cận Duật trúng năm phát súng, hầu như tất cả đều tập trung ở vùng ngực, không có cách nào cứu được.
Cô ấy từng nghĩ rằng mình có thể sẽ chết trong khi làm nhiệm vụ, có lần cô ấy còn nói đùa nhờ Địch Cận Duật ngày lễ tết nhớ giúp cô ấy đi thăm bà ngoại.
Cô ấy chưa từng nghĩ tới, Địch Cận Duật sẽ chết.
Khương Tô đi tới, cũng ngồi xổm xuống bên người Địch Cận Duật, sau đó đặt thanh đao dính máu kia bên cạnh anh, ngay cả trên chuôi đao cũng dính máu của cô, cô giương mắt nhìn Ninh Hiểu, giọng nói khàn khàn: "Ninh Hiểu, xin cô giúp tôi đi xem ông Tôn một chút, xem ông ấy thế nào rồi."
Vừa rồi tắc kè hoa biến thành dáng vẻ của ông Tôn, ông Tôn khẳng định cũng xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận