Bà Cốt Khương Tô

Chương 387

Chương 387Chương 387
"Không được đỡ! Để cho nó quỳ ở đó!" Triệu Chấn Nguyên hét lớn một tiếng
Mẹ của Triệu Vân Phong sợ tới mức co rụt tay, quay đầu nhìn sắc mặt ông xã, cuối cùng bà ta không dám đỡ anh ta dậy.
Còn cả nhà Triệu Vân Xuyên muốn đỡ cũng không được mà không đỡ cũng không được, tất cả đều bình tĩnh đứng bên cạnh.
Những người ở đây không ai ngu ngốc cả, rõ ràng Lâm Vân đang bị thương ngồi trong góc, sau khi ông cụ Triêu tỉnh lại thì có thái độ như thế kia, còn thái độ của Triệu Chấn Nguyên lại như vậy, rõ ràng là chuyện ông cụ Triệu dạo một vòng quỷ môn quan lần này không thoát khỏi liên can đến Triệu Vân Phong.
Sau khi Triệu Chấn Nguyên gạt ngã Triệu Vân Phong xong thì bản thân ông ta cũng quỳ xuống trước mặt ông cụ Triệu, bây giờ ông ta đã dần tiếp nhận vài công ty của nhà họ Triệu, bên ngoài ông ta là Triệu Chấn Nguyên hô mưa gọi gió, nhưng trước mặt ông cụ Triệu thì ông ta chẳng là thá gì cả, khuôn mặt ông ta đầy nặng nề: "Cha, là con không biết cách dạy con, là con làm cha không nên thân, mấy năm nay con luôn để nó làm bậy làm bạ, không quản lý nó chặt chẽ, nên mới để Vân Phong làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này! Chuyện này, con phải gánh nửa trách nhiệm, cha muốn xử lý chúng con thế nào thì con đều không hề oán trách một câu!"
Triệu Vân Phong quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nói: "Ông nội, chuyện này không liên quan gì đến cha cháu cả, cha không biết cái gì cả! Cháu cũng không cố tình hại ông! Là thật! Là vì Lâm Vân muốn đối phó Khương Tô mới đưa ra đề nghị này! Cô ta đã nói làm vậy không ảnh hưởng đến ông cho nên cháu đồng ý!"
Nhưng không ngờ ông cụ Triệu vừa nghe anh ta nói xong thì càng giận tím mặt: "Vậy nên mấy người không muốn hại tôi, mà muốn hại Khương Tô?!"
Quản gia đứng bên cạnh khẽ nhíu mày.
Sắc mặt Triệu Vân Xuyên càng sa sầm xuống.
Triệu Vân Phong không ngờ rằng ông cụ Triệu vừa nghe anh ta giải thích xong, không những không nguôi giận, ngược lại càng tức giận hơn, bỗng nhiên luống cuống không biết phải làm sao.
Triệu Chấn Nguyên không nói một câu nào, chỉ quỳ thẳng lưng chờ ông cụ Triệu trách phạt. nữa.
Ông cụ Triệu lạnh mặt, nói: "Là tôi sai. Từ khi vừa xảy ra lần đầu tiên tôi nên nghiêm túc truy cứu, nếu không chỉ khiến cậu càng lúc càng to gan hơn mà thôi! Có điều bây giờ cũng không muộn."
Ông cụ Triệu nhìn Triệu Vân Phong, nói với giọng điệu vô cảm: "Từ hôm nay trở đi, cậu đừng nhúng tay vào chuyện làm ăn ở nhà nữa, mấy công ty trong tay cậu chuyển hết cho anh Cả cậu đi. Còn nhà này, không chứa nổi loại người hại cháu nhỏ, đầu độc ông nội như cậu, sau này lễ tết cũng không cần đến nhà cổ thăm tôi. Cậu vẫn là con trai của Triệu Chấn Nguyên, nhưng không còn là cháu của Triệu Văn Chiêu tôi nữa."
Giọng điệu của ông cụ Triệu vô cùng lạnh nhạt, nhưng mà sâu trong sự lạnh nhạt này chính là nỗi thất vọng của ông với Triệu Vân Phong.
"Ông nội!" Triệu Vân Phong sợ hãi nhìn ông cụ Triệu, anh ta vừa định đứng dậy bước lên trước đã bị Triệu Chấn Nguyên túm chặt tay, quát lên: "Mày còn ngại chuyện chưa đủ lớn sao!"
Cho dù Triệu Chấn Nguyên có hận ông cụ Triệu nhưng mà nếu bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, ông ta về nhà họ Triệu đã nhiều năm như vậy, ông cụ Triệu chưa từng bạc đãi ông ta, thậm chí còn thiên vị ông ta hơn cả anh Cả.
Tuy anh Cả lạnh nhạt với ông ta, nhưng mà chưa từng có ý gây khó dễ gì với ông ta, đến cả chuyện ông cụ Triệu chia công ty có hơi thiên vị cho ông ta, anh Cả cũng chưa từng nói nửa câu khó nghe, thậm chí khi còn niên thiếu, Triệu Mẫn Thư thường châm chọc nói ông ta là con ngoài giá thú, nếu anh Cả bắt gặp còn sẽ lên giọng quát bảo bà ta dừng lại, sau đó dạy bảo Triệu Mẫn Thư một phen. Còn hai đứa cháu trai tuy không đủ thân thiết, nhưng cũng luôn đối xử tôn trọng ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận