Bà Cốt Khương Tô

Chương 108

Chương 108Chương 108
Đặng Thành Văn vội vàng hỏi Khương Tô: "Cô Khương! Thế này là bị làm sao vậy!"
Trong phòng đương nhiên là không có gió, nhưng mấy tấm bùa vàng trên cửa sổ lại bị gió thổi bay, khói hương cũng bị thổi đến mức lung lay như sắp bị dập tắt, đáng sợ hơn nữa là tiếng hét của Đặng Thành Vũ, giống như cậu ta đang phải chịu một loại cực hình tra tấn vô cùng dã man.
Ánh mắt Khương Tô lạnh lẽo: "Có người đang làm phép muốn khiến cậu ta tan thành tro bụi!" Cô quay người, lấy một chiếc túi dây rút ở trong túi xách, sau đó mở ra nói với Đặng Thành Vũ: "Vào trước đi!"
Chỉ thấy bóng hình của Đặng Thành Vũ lóe lên một cái rồi biến mất không thấy đâu, tiếng kêu thảm thiết cũng theo đó mà biến mất, Khương Tô nhanh tay buộc túi rút lại, ném vào trong túi, rồi nói với những người khác trong phòng: "Mấy người ra phía sau đi, để tôi xử lý."
Triệu Văn Xuyên và Đặng Thành Văn lập tức bảo vệ hai vị người lớn tuổi rút về cạnh cửa.
Khương Tô đi tới, bước thẳng vào vòng tròn nơi Đặng Thành Vũ đã đứng, nhưng ngay lúc cô bước vào! Mấy lá bùa vàng dán trên cửa sổ đang bay loạt soạt bỗng nhiên yên dừng lại, khói hương đang nhảy múa điên cuồng trên không trung cũng ngừng lại, bay thẳng lên, giống như là bị dọa sợ. Dáng người nhỏ nhắn của Khương Tô quay về phía bọn họ, ánh trăng chiếu vào người cô, phủ lên cô một lớp ánh sáng bạc lạnh lẽo, mang theo một luồng sát khí lạnh lùng vô hình, chỉ thấy đuôi tóc đen dài của cô giống như bị gió quạt thổi bay trôi nổi giữa không trung, hình ảnh nhìn thì quỷ dị nhưng lại đẹp đến lạ thường.
Hình ảnh này khắc sâu vào trong đầu Triệu Vân Xuyên, phải qua một hồi lâu tiếng tim đập dồn dập như nhịp trống cùng với tiếng máu sục sôi chảy nhanh trong cơ thể anh ta mới ngừng lại. ...
Trong khi Khương Tô làm phép thì ở Thành Tây xa xôi, một người phụ nữ mặc áo bát quái màu vàng đang đứng trước đàn tế làm phép bỗng nhiên sợ hãi mở mắt.
"Đạo sĩ, thế nào rồi?" Thấy người phụ nữ mở mắt, người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang căng thẳng đứng quan sát cách đó không xa nhịn không được lên tiếng dò hỏi.
"Câm miệng!" Sắc mặt của người phụ nữ rất tệ: "Có người đang đấu pháp với tôi!" Cô ta hung dữ liếc người đàn ông trung niên kia một cái: "Có phải ông vẫn chưa kể hết sự thật cho tôi nghe đúng không?" Vẻ mặt người đàn ông kia tái xanh, miệng thì ngập ngừng ấp úng, qua hơn nửa ngày vẫn không nói được lời nào.
Lúc này, người phụ nữ cũng không thèm so đo với ông ta nữa, đã nhận tiền của người khác thì phải giúp người ta giải trừ tai họa, hơn nữa bây giờ cũng đã làm phép hơn được một nửa, nếu cưỡng ép ngừng lại sẽ có thể bị cắn trả ngược lại, nên hiện tại cô ta cũng chỉ còn cách kiên trì đến cùng.
Cô ta cầm cây kiếm gỗ ở trên bàn tế lên, lấy mấy lá bùa vàng dán lên nó, sau đó đốt nến, bước chân chuyển đổi liên tục theo trận pháp phức tạp, cô ta vừa cầm kiếm gỗ nhảy múa tạo thành âm thanh xào xạc, vừa nhắm mắt lại, miệng thì liên tục niệm chú...
Theo động tác niệm chú của cô ta, lá bùa ở trên mũi kiếm gỗ càng lúc càng cháy mạnh hơn.
Thành Bắc.
Trong căn phòng âm khí dày đặc, lá bùa dần dần rung lên lần thứ hai, khói hương cũng lay động...
Khóe miệng Khương Tô khẽ nhếch nở nụ cười lạnh, cô cắn rách ngón tay, nhanh chóng lấy một lá bùa khác ra, để nó vào trong lòng bàn tay, rồi "Bộp" một tiếng, cô chắp hai tay lại, ngón tay giống như không có xương, tạo thành hình dạng mà người bình thường không thể làm được, sau đó hai tay kết ấn liên tục với tốc độ chóng mặt, cuối cùng cô làm ra một thủ ấn, hai đầu ngón tay chụm lại chung một chỗ cùng chỉ thằng về một hướng, cô mở mắt ra, nhưng lúc này đồng tử của cô lại không hề có tiêu cự, hai mắt như bị một lớp sương mù dày che phủ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, đôi môi đỏ thắm khẽ mở: "Phá!"
Thành Tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận