Bà Cốt Khương Tô

Chương 173

Chương 173Chương 173
Giọng nói ngọt ngào, mềm mại của cô gái nhỏ ở đầu bên kia vang lên: "Chú Địch, chú không vui sao?"
Địch Cận Duật hơi ngẩn người.
"Không có."
"Vậy sao chú lại cúp máy nhanh thế?"
Địch Cận Duật trấn tĩnh lại một chút: "Còn chuyện gì nữa sao?"
Anh đoán Khương Tô muốn hỏi chuyện địa chỉ của hồ ly tỉnh.
Khương Tô cầm điện thoại ngồi trên giường, sau khi nghe thấy Địch Cận Duật nói lời này, con ngươi linh hoạt đảo một vòng, sau đó nói: "Không có, tôi tưởng tâm trạng chú Địch không tốt, nên hơi lo lắng thôi."
Rõ ràng tâm trạng của Địch Cận Duật không tốt, nếu cô hỏi địa chỉ vào những lúc thế này, có vẻ sẽ dễ chọc chửi đối phương, những lúc này đi theo con đường ôn hòa, trái lại sẽ có hiệu quả khác.
Quả nhiên Địch Cận Duật không ngờ tới.
Im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi không sao. Nếu không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước, bên tôi còn có việc phải làm."
Khương Tô cũng không quấy rầy, nói một cách vô cùng ân cần: "Được, vậy tôi ở nhà chờ chú, chú tan làm rồi về sớm nhé."
Nói xong, cô giành cúp điện thoại trước, tiện tay ném điện thoại sang bên cạnh, trên mặt nở nụ cười đắc ý, sau đó nhảy xuống giường, ra phòng khách xem tỉ vi, chờ đồ ăn được giao đến.
Địch Cận Duật úp ngược điện thoại trên bàn, đột nhiên hơi ngây người. ...
Mười giờ ba mươi tối, Địch Cận Duật mở cửa, giống như mọi ngày, đèn trong nhà sáng trưng, ti vi cũng đang bật, Khương Tô không xem phim truyền hình, mà thú vui là xem đủ các loại chương trình giải trí truyền hình thực tế, cũng không chọn thể loại, tiện thể bật một kênh nào đó đang phát chương trình thì cô xem cái đó, bất cứ lúc nào cũng sôi nổi.
Anh thay dép rồi bước vào.
Khương Tô đang xếp bằng, ôm gối ngồi trên ghế sô pha, cười ngả nghiêng, vẫn không quên nhín thời gian chào hỏi anh: "Chú Địch, chú về rồi!"
Địch Cận Duật ừm một tiếng, sau đó đi thằng vào phòng ngủ phụ lấy auần áo rồi đi tắm. Sau khi tắm xong, mặc quần áo, lau sơ tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Khi nhìn vào gương, anh tự nói với bản thân, Khương Tô không màng nguy cơ bị lộ mà muốn ra ngoài, muốn gặp gỡ ai, có tiếp xúc thân mật gì đó với ai, đó là sự tự do của cô. Anh không có tư cách, cũng không nên quan tâm, anh chỉ cho cô địa chỉ, những chuyện còn lại không liên quan đến anh.
"Chú Địch! Chương trình hôm nay buồn cười thật đó! Chú mau đến xem đi!" Khương Tô nhiệt tình vỗ vào chỗ bên cạnh mình.
Địch Cận Duật không ngồi cạnh cô, mà ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh, xem tỉ vi một lúc, nhưng cũng không xem vào được gì, trong đầu chỉ toàn bức ảnh mà anh đã nhìn thấy trong điện thoại Chu Tiểu Ngư vào chiều nay.
Anh đột nhiên khom người, cầm điều khiển từ xa trên bàn trà lên rồi ấn tắt tỉ vi.
Màn hình ti vi lập tức tối đen, thế giới trở nên yên tĩnh trong thoáng chốc.
Khương Tô thu lại nụ cười, vô cùng kinh ngạc nhìn sang.
"Hôm qua cô ra ngoài sao?" Địch Cận Duật nhìn cô, hỏi.
Tim Khương Tô bỗng đập thình thịch, rõ ràng đêm qua đã lừa được rồi, nhưng sao qua một ngày lại bị Địch Cận Duật phát hiện chứ?
Cô thầm nghĩ suốt cả ngày qua, chắc chắn Địch Cận Duật đã phát hiện ra điều gì đó nên mới hỏi như vậy, chứ không nói dối cô nữa.
Bây giờ thì xem thái độ nhận lỗi của cô.
Cô lập tức bỏ hai chân đang xếp bằng xuống, ngồi ngay ngắn, sau đó nhận lỗi với vẻ thành khẩn: "Chú Địch, tôi xin lỗi, tôi sai rồi." Cô vừa nói, vừa nhìn sắc mặt của Địch Cận Duật, nhưng lại thấy anh đang cầm điện thoại di động lục tìm gì đó, lộ ra vẻ thờ ơ. Cô nói tiếp: "Chiều hôm qua tôi nhận được cuộc gọi từ bà Trương, bà ấy nói muốn ly hôn với ông chủ Trương. Bà Trương là ân nhân của tôi, khi tôi mới đến Thành Bắc, trên người không một xu dính túi, chính bà ấy đã cho tôi một vụ làm ăn đầu tiên." Cô cố ý nói lên tầm quan trọng về thân phận của bà Trương, cố tỏ ra rằng chuyến này không đi không được: "Người như tôi, giỏi nhất là ân nghĩa trả đền, nếu bà Trương đã nói với tôi như vậy, tôi phải giúp mà không thể từ chối được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận