Bà Cốt Khương Tô

Chương 182

Chương 182Chương 182
Triệu Vân Xuyên nói: "Một chút nữa tôi đi sau, cùng nhau đi vào đi."
Anh ta nói xong thì xoay người mở cửa.
Anh ta nắm đồ vặn cửa vặn một cái, sau đó đẩy cửa để đi vào.
Đẩy một cái, vậy mà lại đẩy không ra.
Anh ta sửng sốt.
Hình như cửa đã bị người bên trong chặn lại
Trong phòng, Đặng Thành Văn đang nhìn Khương Tô cắn răng đau khổ dùng lưng chặn cửa, đầu óc mơ hồ hỏi: "Khương Tô, cô chặn cửa làm gì vậy.
Khương Tô khổ trong lòng mà không thể nói.
Nếu như trong phòng có cửa sổ, Khương Tô sẽ nhảy khỏi cửa sổ không một chút do dự, chạy thẳng về nhà Địch Cận Duật rồi dọn dẹp cho xong hành Trương, chạy về nhà mình.
Đại khái là đầu cô co rút rồi, khi phát hiện trong phòng không có cửa sổ, phản ứng đầu tiên của cô là chặn cửa lại không cho Địch Cận Duật đi vào, đồng thời suy nghĩ lát nữa đối phó với Địch Cận Duật như thế nào.
Triệu Vân Xuyên đứng bên ngoài đẩy một cái mà cửa không mở, anh ta nhìn Địch Cận Duật một cái, sau đó gõ cửa thêm lần nữa: "Khương Tô, mở cửa."
Khương Tô không lên tiếng đáp lại.
"Có phải cậu đắc tội cô ấy không, tại sao cô ấy lại trốn cậu như vậy?" Triệu Vân Xuyên hỏi.
Mặt Địch Cận Duật âm trầm như nước: "Để tôi mở."
Triệu Vân Xuyên không tránh ra, mà nói: "Cậu đi qua phòng đồng nghiệp trước đi, tôi đi vào hỏi một chút."
"Không cần." Địch Cận Duật bước tới trước.
Triệu Vân Xuyên chỉ có thể nhường vị trí của mình lại.
Địch Cận Duật đi tới, nói cùng một câu với Triệu Vân Xuyên: "Khương Tô, mở cửa."
Sau đó
Cửa mở ra.
Ánh mắt Triệu Vân Xuyên tối sầm lại.
Khương Tô xuất hiện ở phía sau cửa, mặt đầy nghỉ ngờ nói: "Mới vừa rồi không biết tại sao tôi không mở cửa được." Sau đó cô nhìn về phía Địch Cận Duật, mặt đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: "Chú Địch, sao chú tới đây rồi?"
"Đồng nghiệp sinh nhật, nên đến đây ăn cơm. Thật trùng hợp, không ngờ là sẽ gặp được cô." Địch Cận Duật bình tĩnh nói, nhưng trong câu nói lại có hàm ý khác.
Khương Tô cũng phối hợp nói: "Đúng rồi. Thật đúng là trùng hợp quá đi, tôi một mình đến đây ăn thịt nướng, không ngờ lại gặp anh Vân Xuyên và bạn của anh ta ở đây, họ kêu tôi đến ăn cùng, nên tôi đã ăn cùng với họ."
Khương Tô cảm thấy mình thật oan ức.
Địch Cận Duật không cho cô gặp Triệu Vân Xuyên, cô thật sự đã không gặp anh ta.
Ai biết được quán thịt nướng lần trước Triệu Vân Xuyên đưa cô đến ăn ngon đến vậy, nên cô đã bắt xe đến đây ăn thịt nướng một mình. Quản Trương nhớ cô từng đến đây với Triệu Vân Xuyên, khi thấy cô tưởng rằng cô đến cùng với Triệu Vân Xuyên, nên trực tiếp dẫn cô đến phòng của Triệu Vân Xuyên và Đặng Thành Văn.
Không gặp thì cũng gặp nhau rồi, Triệu Vân Xuyên và Đặng Thành Văn lại nhiệt tình mời cô, nên cô cũng ngồi xuống ăn cùng họ.
Đâu ai ngờ cô lại xui xẻo đến vậy.
Triệu Vân Xuyên đột nhiên cảm thấy không khỏe, nói rằng: "Cận Duật, xin giới thiệu, đây là bạn học của tôi. Thành Văn, đây là bạn tôi, Cận Duật."
Đặng Thành Văn sững sờ, ngay lập tức lấy khăn giấy lau hết dầu mỡ trên tay của mình, sau đó đưa tay nói: "Rất hân hạnh được gặp anh."
Địch Cận Duật đưa tay ra bắt tay với anh: "Tôi cũng vậy." Sau đó nói: "Tôi chỉ qua đây để chào hỏi một tiếng, đồng nghiệp tôi vẫn còn đang đợi tôi ở bên đó, không làm phiền mọi người nữa. Mọi người ăn ngon miệng." Địch Cận Duật nói xong, nhìn về phía Khương Tô, sau đó gật đầu với Triệu Vân Xuyên, anh quay người rời đi, nhìn thấy Chu Tiểu Ngư đang đi đến đây, trước khi đóng cửa anh nhìn về phía trong căn phòng, sau đó gọi: "Chu Tiểu Ngư."
Khương Tô trong phòng nghe thấy Địch Cận Duật gọi tên của Chu Tiểu Ngư, ngay lập tức nghĩ đến chuyện Chu Tiểu Ngư còn chưa biết việc mình đang còn sống.
Tiếng gọi đó của Địch Cận Duật, chắc là đúng nhắc nhở cô rằng Chu Tiểu Ngư cũng đang ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận