Bà Cốt Khương Tô

Chương 175

Chương 175Chương 175
Quả nhiên Địch Cận Duật đã mắc lừa, vội vàng bước tới: "Xin lỗi, cô không sao chứ?"
Khương Tô cúi đầu, ấp ủ một giây, sau đó ngẩng đầu, hai mắt lưng tròng, vừa đáng thương lại vừa uất ức nói: "Chú Địch, bụng tôi đau quá..."
Địch Cận Duật tức thời áy náy, không biết làm thế nào, lập tức ngồi xổm trước ghế ghế sô pha, lo lắng nhìn cô: "Xin lỗi, tôi không cố ý, đau lắm sao? Vết thương có bị hở ra không? Có cần thuốc giảm đau không?"
Khương Tô không muốn đến bệnh viện, thấy anh hỏi như vậy, Khương Tô nói cô tự xử được, từ từ sẽ khỏi thôi. Anh cũng không biết rốt cuộc tình trạng vết thương của Khương Tô như thế nào, mặc dù khi đẩy cô ra lúc nấy, anh cũng không dùng quá nhiều sức, nhưng cô nhỏ người như vậy, cũng không chịu nổi lực đẩy mạnh của anh, anh sợ vết thương của cô sẽ bị hở ra.
Trong ánh mắt uất ức đáng thương của Khương Tô còn mang theo một chút đau đớn, cũng không phải hoàn toàn giả vờ, đau thì cũng đau, nhưng cũng không đau đến mức rơi nước mắt, ba phần thật bảy phần giả, Khương Tô vừa xoa bụng mình, vừa lẩm bẩm kêu đau.
Địch Cận Duật không biết làm thế nào, bó tay bất lực nhìn Khương Tô.
Khương Tô vươn tay nắm lấy cổ tay anh, sau đó đặt tay anh lên bụng mình: "Tay tôi không còn sức nữa, chú Địch, chú xoa giúp tôi đi..."
Địch Cận Duật đang khoanh tay bó gối, Khương Tô lại chỉ dẫn như vậy, anh đã biết phải làm gì, cẩn thận chạm vào chiếc bụng mềm mại của Khương Tô, rồi xoa một cách cẩn thận, sợ sẽ xoa đau cô, vừa xoa, vừa lo lắng quan sát sắc mặt của cô: "Như vậy có đau không?"
Trong lòng Khương Tô vui đến tận trời, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra đáng thương, yếu ớt.
Địch Cận Duật thực sự không đấu lại cô.
Anh vốn là hưng sư vấn tội, trong nháy mắt, tình thế đã long trời lở đất, bây giờ anh lại đang ngồi xổm ở đó, cẩn thận xoa bụng cho Khương Tô.
Khương Tô không để anh xoa quá lâu, mặc dù xoa bụng làm cô rất thoải mái, nhưng lại sợ bị lộ tẩy, nên thấy ổn rồi thì dừng lại.
Cô chủ động kêu dừng: "Được rồi, chú Địch, cũng không đau nữa rồi."
Địch Cận Duật dừng tay, không nghi ngờ điều gì khác, lo lắng hỏi: "Vết thương của cô hồi phục thế nào rồi? Cô như vậy mà không đi bệnh viện cũng không uống thuốc, thì có sao không?" thỉnh thoảng hơi đau với hơi ngứa thôi."
Bầu không khí lúc này vừa khéo, Khương Tô giả vờ như thể đột ngột nhớ ra gì đó: "Đúng rồi, chú Địch, suýt chút nữa quên mất, con hồ ly tỉnh đó có lập hồ sơ ở cục quản yêu không?"
Thực ra mọi thứ trước đó đều là làm nền, đây mới là chuyện quan trọng.
Địch Cận Duật nói: "Cô ấy chưa lập hồ sơ với cục quản yêu, nhưng tôi đã nhờ Ninh Hiểu giúp tôi điều tra địa chỉ của cô ta rồi." Anh dừng lại một chút, rồi giải thích: "Ninh Hiểu là người cô gặp lần trước, từ ban công đi vào đấy."
"Vậy tốt quá rồi, để hôm khác tôi đích thân cảm ơn cô ấy." Khương Tô nói.
Địch Cận Duật nói một cách thản nhiên: "Không cần đâu. Tôi đã cảm ơn rồi."
Nếu Khương Tô đến cảm ơn Ninh Hiểu, vậy thì chẳng phải chuyện anh phủ nhận lúc trưa sẽ được xác nhận sao?
Vậy mới nói, một lần nói dối thì phải dùng rất nhiều lời nói dối khác để che đậy. Anh cũng không biết tại sao trưa nay như ma xui quỷ khiến lại đi phủ nhận, giờ thì tỏ ra chột dạ.
Nhưng anh chột dạ gì chứ?
Khương Tô nhận được địa chỉ, đến sáng hôm sau thì gửi cho bà Trương.
Còn về bà Trương chuẩn bị giải quyết con hồ ly tinh này như thế nào, đó không phải là chuyện cô nên cân nhắc.
Tiền chuyển khoản của bà Trương cũng đến rất nhanh, cân nhắc đến việc mỗi lần làm ăn phải giao dịch bằng tiền mặt quả thực không tiện cho lắm, Khương Tô đặc biệt yêu cầu ông Tôn đi làm thẻ ngân hàng, chủ nhà là ông Tôn, nhưng thẻ là cô dùng, bây giờ bên trong cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ hơn một triệu tệ, cô kiếm được nhiều, nhưng tiêu cũng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận