Bà Cốt Khương Tô

Chương 271

Chương 271Chương 271
"Giống như Phú Sinh nói, cô ấy ở Thành Tây có một nửa là kẻ thù, một nửa là bạn. Có bao nhiêu người muốn mạng của cô ấy thì cũng có bấy nhiêu người muốn bảo vệ, cho nên tuy rằng không ngừng bị đánh lén và đánh trực diện thì lần nào Khương Hoan đều có thể biến nguy thành an."
Nói đến đây, quý bà Uông mỉm cười với Khương Tô:
"Năm đó Khương Hoan ở Thành Tây, đàn ông đều yêu cô ấy, phụ nữ đều ghét cô ấy. Tin đồn về cô ấy trên phố có thể biên thành cuốn sách dày cỡ Thánh Kinh."
Khương Tô hỏi:
"Về sau tại sao bà nội rời khỏi Thành Tây?"
Sau này cô rời khỏi Thành Tây đi Thành Bắc nhất định là có nguyên nhân.
Quý bà Uông hơi tạm dừng một lúc, tiếp đó chậm rãi nói: "Có lẽ cô ấy thất vọng với chỗ này."
Khương Tô truy vấn: "Phát sinh chuyện gì?"
"Rất nhiều chuyện ... " Quý bà Uông nói: "Đại khái tôi đã già, có nhiều chuyện không nhớ rõ lắm."
Khương Tô hỏi:
"Sau khi bà ấy đi Thành Bắc thì có từng trở về không?"
Quý bà Uông nói: "Không, hoặc có trở về nhưng tôi không biết. Cô ấy đi Thành Bắc, bị Văn Chiêu tìm được, bọn họ sống cùng nhau một khoảng thời gian. Về sau cô ấy lại ra đi không từ giã, bỏ lại Văn Chiêu, không còn ai gặp cô ấy nữa. Khương Hoan cứ như thế biến mất trong cuộc sống của chúng tôi, đột ngột giống như lúc cô ấy xông vào vậy."
Nói đến cuối cùng, quý bà Uông dường như rơi vào đoạn chuyện cũ kia.
Trước khi gặp Khương Hoan, quý bà Uông chưa từng nghĩ là phụ nữ mà có thể làm như vậy.
Không cần giữ nhiều quy củ, không cần hiền lương thục đức, không cần theo khuôn phép.
Chẳng chút cấm ky, vô pháp vô thiên.
Quý bà Uông từng nghĩ bốn chữ kiệt ngạo bất ky có thể sử dụng với phái nữ. phủ bên trên Thành Tây chiếu xuống dưới.
Cô là bảy sắc màu, tươi sống, có bộ dáng mà họ chưa từng gặp.
Cho nên một nửa người thích cô, một nửa người chán ghét cô, giống như hai cực đoan.
Cô là Khương Hoan, thông minh, xảo trá, ác nghiệt, nhưng cũng tốt nhất.
Thoạt nhìn cô không tim không phổi, trên thực tế không buông bỏ một ai.
Sau này là Khương Hoan nhìn như ác nghiệt vô tình nhất lại bị ruồng bỏ.
Lúc cô rời khỏi Thành Tây chắc đã chết tâm, chứ không thì tại sao chẳng để lại một lời từ giã?
Quý bà Uông nỗi lòng thương cảm, hốc mắt không biết đã bao nhiêu năm chưa rơi lệ bỗng đong đầy nước, bà ấy nghiêng đầu, nhẹ nhàng lau đi khóe mắt thấm ướt, không muốn mất đúng mực trước mặt Khương Tô.
Khương Tô có thể cảm giác được quý bà Uông còn giấu giếm mình.
Bà ấy và ông cụ Triệu, thậm chí quản gia già dường như đều ăn ý giấu đi một phần câu chuyện.
Câu chuyện này lại trùng hợp là phần quan trọng nhất với cô.
Khương Tô quyết định nói bóng nói gió:
"Có một người tên Thành Ngọc, chắc bà cũng biết chứ nhỉ?"
Quý bà Uông nghe thấy cái tên Thành Ngọc thì giật nảy mình, tiếp đó nhìn về hướng Khương Tô:
"Cháu nghe từ chỗ Lý Tú Chỉ ư?"
Khương Tô gật đầu, nói:
"Ông Triệu cũng nói cho tôi biết một ít."
Cô hỏi:
"Nhà người này còn có ai không?"
Quý bà Uông thở dài:
"Anh Ngọc là con một trong nhà, năm xưa anh Ngọc qua đời, bà Thành bị đả kích nặng, chưa tới nửa năm cũng bệnh qua đời. Cha của anh Ngọc và bà Thành tình cảm vợ chồng sâu đậm, sau này không cưới vợ nữa."
Khương Tô lặng im không nói chuyện.
"Thành Ngọc và bà nội của tôi có quan hệ thế nào?" Quý bà Uông nhìn Khương Tô, có chút bất đắc dĩ nói:
"Tuy tôi và bà nội của cháu thân thiết, nhưng về việc này thì tôi không tán đồng với bà nội của cháu. Khương Hoan là kiểu người mặc kệ có thật lòng thích người ta hay không vẫn sẽ đi trêu chọc, chọc con người ta xong không chịu trách nhiệm. Anh Ngọc tính tình trong trẻo lạnh lùng, nếu không phải đến cuối cùng .. . chúng tôi đều không phát hiện anh ấy lún sâu như vậy, vì Khương Hoan mà chấp nhận bỏ cả mạng. Sau này Lý Tú Chỉ nổi điên muốn hại Khương Hoan không chỉ vì điều này, cô ta không phải thật sự vì anh Ngọc, chẳng qua là lòng ganh ty của phụ nữ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận