Bà Cốt Khương Tô

Chương 191

Chương 191Chương 191
Trong lòng Địch Cận Duật bất chợt run lên, đột nhiên quay mặt di.
Trong lòng giống như có thứ gì đó bị đốt lên, nóng bỏng đến mức lan tràn đến cả trên mặt.
11:20 phút.
Khương Tô ngáp một cái, tắt TV, từ trên ghế salon đứng dậy, duỗi cái lưng mỏi một cái, nói: "Đến giờ rồi."
Địch Cận Duật đứng dậy lấy cái rương của cô tới, nhìn cái rương cũng không lớn, nhấc lên lại rất nặng.
"Mang ra ban công đi." Khương Tô nói.
Địch Cận Duật lập tức mang theo cái rương đến ban công.
Khương Tô ngồi xổm xuống, mở rương ra.
Lấy ra một xấp bùa vàng nhỏ ngậm lên miệng, tiếp tục tìm kiếm những vật khác.
Lấy ra một cái giống như vậy nữa, thuận tay đưa cho Địch Cận Duật, anh nhận lấy đặt lên lang can của ban công.
Khương Tô đứng lên quan sát, đồ đạc cơ bản đã đủ, đã có thể bắt đầu.
Kéo tay Địch Cận Duật lên nhìn thoáng qua đồng hồ.
11:26 phút.
Khương Tô lại ngáp một cái thật to, hai mắt nhoè đi vì nước mắt, chớp mắt một cái nước mắt liền chảy ra, tay Khương Tô còn đang nắm tay Địch Cận Duật, lúc này anh đã mặc áo khoác vào, Khương Tô tiện thể đem tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay của anh, chôn mặt lên mà cọ xát, đem nước mắt vừa ngáp ra cọ hết lên ống tay áo của anh.
"Buồn ngủ à?" Địch Cận Duật hỏi.
"Cả ngày hôm nay đều không có ngủ." Khương Tô nói xong lại cảm giác phía sau lưng đột nhiên ngứa ngáy, cô vòng tay gãi gãi phía sau lưng, nhưng mà tay cô hơi ngắn, bình thường tại ít tập luyện, với không tới chỗ ngứa, trực tiếp quay lưng đưa về phía Địch Cận Duật, mềm nhữn nũng nịu: " Chú Địch, lưng tôi ngứa, với không tới, chú gãi giúp tôi."
Địch Cận Duật cứng đờ, không nhúc nhích.
Khương Tô ngứa đến dữ dội, thúc giục: "Mau lên."
Địch Cận Duật cứng ngắc giơ tay lên, quơ lung tung trên lưng cô. Giọng Khương Tô mềm nhữn, cho dù tức giận cũng có chút nũng nịu: "Không phải, chú gãi đi, sờ cái gì... Qua bên trái một chút... Lại nhích xuống một chút... Lên chút nữa... Đúng rồi... Chú dùng sức chút nha..."
Trên mặt Địch Cận Duật có chút nóng lên.
Khương Tô lại không có chú ý đến.
Trên lưng không còn ngứa nữa, cô trực tiếp đi đến bên cạnh lan can chuẩn bị bắt đầu làm phép.
Đặt chiếc gương nhỏ bằng đồng úp xuống.
Đầu tiên, thắp ba cây nhang hợp lại thành một rồi cắm vào bên trong cái lư hương nhỏ.
Thứ cố định hương trong lư hương nhỏ chính là tro hương Khương Tô nhờ Lão Tôn lấy từ trong miếu về, ép rất chắc, phải sức một chút mới cắm vào được, nhưng Khương Tô cắm vào dễ dàng như cắm đậu hũ vậy, không tốn chút sức nào.
Cô lấy ra ba lá bùa, gấp chúng lại với nhau, kẹp giữa các ngón tay, vẫy chúng trong không trung, khiến lửa từ những lá bùa bốc lên.
Khương Tô lật mặt kính của chiếc gương đồng lên trên, cô cầm lá bùa xoay ba lần bên trên, nhìn vào chiếc gương đồng kia, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Cô đọc rất nhanh, giọng lại nhỏ, Địch Cận Duật chăm chú lắng nghe một lúc, nhưng cũng không nghe rõ được gì.
Thời gian dần dần trôi qua, trên mặt kính của gương đồng bị Khương Tô vẽ phù lên, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhạt đi dần.
Vết máu hoàn toàn biến mất, một giây sau, cỗ oán khí từ trong gương vọt mạnh ra, quấn lấy khói hương xông thẳng lên!
Khương Tô không nhúc nhích.
Một lúc sau, cỗ oán khí kia lại quay lại, ở giữa không trung ngưng tụ thành một đoàn, dừng ở trước mặt Khương Tô, trong đó giống như có một đôi mắt yên ắng chăm chú quan sát cô.
Khương Tô cũng đang nhìn nó, môi đỏ khẽ mở: "Đi."
Trạng thái của cổ oán khí kia lại lần nữa biến hóa, biến thành một sợi sương mù dày đặc, quấn lên khói hương kia, bay lên cao.
Khương Tô nhắm mắt lại, linh thức đuổi theo.
Khương Tô không nghĩ tới thế mà xa như vậy, đêm hôm nay gió lại lớn, ©ô ở trên ban câng hưởng đió lanh †ron môêt daiờ. Lúc linh thức trở lại cơ thể, cả người Khương Tô đều muốn đông cứng, run rẩy đi vào trong phòng, quyết định lần sau nếu lại tìm người, nhất định trước tiên phải mặc vào một cái áo bông dày mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận