Bà Cốt Khương Tô

Chương 69

Chương 69Chương 69
Triệu Vân Xuyên nghe đến đây thì nhíu mày.
Anh ta đứng nghe một lát, đại khái thì cũng đã biết rõ, bà nội của cô gái này là cố nhân của ông nội, hơn nữa quan hệ của họ có vẻ không bình thường, cho nên ông nội mới kích động như vậy.
Con người luôn thích tự suy diễn linh tinh, cho nên giọng điệu lạnh nhạt lúc này của Khương Tô đã bị Triệu Vân Xuyên tự động suy diễn thành cô là một cô thiếu nữ mất cha mẹ từ khi còn bé, chỉ có thể dùng vẻ ngoài bình lặng để che giấu nỗi đau khổ, tội nghiệp bên trong.
Vẻ mặt của anh ta không kìm được mà dâng lên một chút thương hại.
Ông cụ Triệu hỏi tiếp: "Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Ở cùng với ai?"
Khương Tô mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông có muốn cứu cháu cố của ông không?"
Ông cụ Triệu nghẹn họng.
Bà Triệu canh đúng thời cơ bước lên, cho ông cụ Triệu một bậc thang: "Cha à, con biết cha gặp được cháu nội của bạn cũ thì tâm trạng rất kích động, nhưng bây giờ quan trọng nhất là bệnh của tiểu Kiệt. Chờ tiên cô chữa khỏi cho Tiểu Kiệt rồi cha ôn chuyện cũng không muộn."
Ông cụ Triệu nương theo bậc thang xuống dưới: "Là cha sốt ruột quá. Con vừa mới vào trong xem, bây giờ Tiểu Kiệt thế nào rồi?"
"Tôi đã nói rõ mọi chuyện với bà Triệu. Ông cứ hỏi bà Triệu là được." Khương Tô nói quay đầu lại nói với bà Triệu: "Nhớ kỹ những gì tôi đã dặn dò bà, tôi đi về trước."
Triệu Uyển vội vàng nói: "Vậy tôi cũng về đây."
Bà Triệu nắm tay Triệu Uyển, cảm kích nhìn bà ta, bày tỏ bà Triệu sẽ nhớ kỹ phần ơn nghĩa ngày hôm nay.
Triệu Uyển mỉm cười.
Ông quản gia nhìn ông cụ Triệu xin chỉ thị, nói: "Ông chủ, tôi tiễn họ ra ngoài nhé."
Ông cụ Triệu nhìn ông ấy một cái, thấu hiểu tâm trạng của ông ấy nên gật đầu: "Đi đi."
Ông quản gia cười hiển từ với Khương Tô: "Cô Khương, mời đi bên này."
Triệu Vân Xuyên cũng đã phát hiện ra, vì thế từ bỏ ý định tiễn cô về. Nếu như đi dạo hết nơi này thì mất mấy tiếng chưa xong.
Triệu Uyển biết có lẽ ông quản gia muốn trò chuyện riêng với Khương Tô, sau khi đi được một đoạn thì tìm cớ, nói là bỏ quên đồ, rồi đi vòng ngược trở về.
Ông quản gia bước đi rất chậm, mà Khương Tô cũng không vội, không biết vì sao ông quản gia lại mang đến cho cô cảm giác như ông Tôn, làm cô kiên nhẫn hơn một chút.
"Cô và cô ấy rất giống nhau." Ông quản gia nhẹ nhàng nói, ánh mắt rất hiền hòa: "Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy cũng bằng tuổi với cô bây giờ, mái tóc cũng dài như thế."
Có vẻ như ông ấy dễ dàng chấp nhận sự thật Khương Hoan đã qua đời hơn ông cụ Triệu.
Mặc dù ông ấy đã trải qua gần một đời người, cũng ôm ấp hy vọng cô còn sống.
Ông ấy cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc cô Khương Hoan hay là cháu gái Khương Hoan, quan trọng nhất chính là, cô nói cô là cháu gái của Khương Hoan, ông ấy quyết định tin tưởng.
Bỗng nhiên Khương Tô hỏi: "Ông là người tình cũng của bà tôi sao?"
Ông quản gia hơi sửng sốt, sau đó nét mặt lóe lên vẻ xấu hổ đỏ mặt chỉ thiếu niên vừa trưởng thành mới có, rồi kiên định nói: "Không, không phải." Đôi mắt ấm áp của ông ấy nhìn cô đầy chăm chú: "Tôi từng là người hầu của cô ấy." Trong mắt ông ấy hiện lên một lớp sương mù, giống như quay về mấy chục năm trước, khóe miệng nở nụ cười: "Lúc cô ấy đi đã giao tôi cho ông chủ, tìm một chỗ dựa mới cho tôi, cho tôi sống cuộc đời yên ổn không lo cơm áo."
Khương Tô cũng không cầm lòng được mà mỉm cười.
Ông quản gia dịu dàng nhìn cô, ánh mắt như nhìn Khương Hoan mấy chục năm trước.
Khương Tô hỏi: "Có phải bà nội đã từng sống trong căn nhà này không?"
Đôi mắt đã không còn trong trẻo như khi còn trẻ của ông quản gia lóe lên một chút ánh sáng: "Không chỉ từng sống, mà từng cái cây ngọn cỏ ở nơi này đều trồng theo yêu cầu của cô ấy."
Khương Tô hỏi: "Vậy ông cụ Triệu có quan hệ gì với bà ấy?"
Ông quản gia mỉm cười nói: "Khi ông chủ còn trẻ vô cùng yêu cô Hoan Hoan. Sau này đã trở thành bạn bè thân thiết với cô Hoan Hoan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận