Bà Cốt Khương Tô

Chương 110

Chương 110Chương 110
Khương Tô đưa Đặng Thành Vũ đi.
Sau khi gỡ hết tất cả lá bùa dán trên cửa sổ xuống thì âm khí trong phòng nhanh chóng tản ra, nhiệt độ của căn phòng cũng dần quay trở lại bình thường.
Hốc mắt Đặng Thành Văn ửng đỏ, nói với Khương Tô: "Tôi thật sự không biết nên phải cảm ơn cô thế nào. Lúc Thành Vũ qua đời, chúng tôi không kịp nói lời từ biệt với em ấy, bây giờ chúng tôi có thể nói lời từ biệt với em ấy một cách đàng hoàng, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."
Khương Tô cười nhạt, nói: "Nhận tiền của người ta thì phải thay người ta giải trừ tai họa, đây là chuyện tôi nên làm."
Đặng Thành Văn nhìn Triệu Vân Xuyên, hốc mắt đỏ ửng: "Vân Xuyên, cảm ơn cậu."
Lúc ấy anh ta chỉ muốn nói hết chuyện buồn trong lòng cho Triệu Vân Xuyên biết nên khi Triệu Vân Xuyên giới thiệu Khương Tô với anh ta, anh ta vẫn nửa tin nửa ngờ.
Nếu không nhờ Triệu Vân Xuyên kiên quyết đi tìm Khương Tô, có lẽ đến cuối bọn họ cũng không biết Đặng Thành Vũ đã chết như thế nào, cũng không có cách nào từ biệt em ấy.
Đối với bọn họ, sự an ủi lớn nhất lúc này chính là có thể nói lời cuối cùng với Đặng Thành Vũ.
Hai người ôm nhau một lát.
Lúc này, bên ngoài có tiếng còi cảnh sát vang lên.
Ba cảnh sát bước xuống xe, trong đó có hai người Khương Tô quen, là Trình Nham và Châu Tiểu Ngư, cùng một nam cảnh sát trẻ tuổi.
"Trong mấy người, ai là người đã báo cảnh sát?" Nam cảnh sát trẻ kia bày ra dáng vẻ trưởng thành hỏi.
Một giây sau, Châu Tiểu Ngư đột nhiên vui mừng la lên: "A! Khương Tô! Thì ra là cô!"
Khương Tô cũng mỉm cười với Châu Tiểu Ngư.
Nhìn tay trái của cậu ta vẫn còn đang bó bột, cô biết ngay là cậu ta chắc chắn không nghe cô dặn.
Nam cảnh sát trẻ kia ngạc nhiên nhìn Khương Tô một cái rồi hỏi Châu Tiểu Ngư: "Đàn anh, anh quen cô ấy à?" Trình Nham cũng nhíu mày, không ngờ Khương Tô lại ở đây.
"Sao lại là anh? Đội trưởng Địch đâu?" Khương Tô cúi đầu nhìn Trình Nham, dù cô không nói nhưng vẫn có thể cảm giác được sự thất vọng của cô, nếu biết trước tên cảnh sát đáng ghét này sẽ tới thì cô đã bỏ đi từ lâu rồi, mất công chờ một chuyến.
Bắt gặp vẻ mặt thất vọng của Khương Tô, trong lòng Trình Nham có hơi khó chịu.
Anh ta phớt lờ cô, quay sang hỏi Đặng Thành Văn tại sao lại báo cảnh sát.
Châu Tiểu Ngư đi đến trước mặt Khương Tô, nói nhỏ: "Đội trưởng Địch có việc riêng nên xin nghỉ phép."
Khương Tô a một tiếng, rồi hỏi: "Trong đội của mấy cậu có cảnh sát nữ không?"
Châu Tiểu Ngư nói: "Có chứ, nhưng mà sao thế?"
Khương Tô hỏi: "Cô ấy cao bao nhiêu? Trông thế nào?"
Châu Tiểu Ngư nói: "Cô hỏi cái này để làm gì?" Nói xong, ánh mắt cậu ta lập tức hiện lên vẻ chọc ghẹo, nhỏ giọng hỏi: "Khương Tô, đừng nói là cô thích đội trưởng Địch của chúng tôi đấy nhé?"
Khương Tô không hề cảm thấy xấu hổ giống như mấy cô gái khác khi bị phát hiện bí mật, chỉ nghiêng đầu, cười nửa miệng, liếc cậu ta một cái: "Nếu đúng thì thế nào?"
Ngược lại Châu Tiểu Ngư còn bị cô nhìn đến mức xấu hổ, dùng cái tay còn lành lặn gãi đầu, rồi nói: "Tôi chỉ hỏi thử thôi."
"Nói một chút về người cảnh sát nữ kia đi." Khương Tô quay trở lại vấn đề chính.
Châu Tiểu Ngư nói: "Thư Nhã, hình như cô ấy cao khoảng một mét sáu, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng..."
Khương Tô mới nghe tới đó đã biết nữ cảnh sát trong lời Châu Tiểu Ngư và cô gái chiều nay cô gặp không phải cùng một người: "Trong đội của mấy cậu chỉ có một cảnh sát nữ?"
Châu Tiểu Ngư gật đầu: "Ừ."
Khương Tô mở rộng phạm vi ra: "Cục cảnh sát của mấy cậu có cảnh sát nữ nào cao hơn một mét bảy, tóc dài, ở dưới cằm có một vết sẹo nhỏ không?"
Châu Tiểu Ngư suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Không có."
Khifznd Tô hín mắt. Nếu cô gái hồi chiều không phải là người của cục cảnh sát thì khả năng cao cả Địch Cận Duật và cô ta đều là người của Cục Quản Yêu.
Xem ra nhiệm vụ chiều nay của Cục Quản Yêu diễn ra không được thuận lợi...
Châu Tiểu Ngư còn nói: "Đúng rồi, Khương Tô! Quên nói với cô, cô linh thật đói"
Bạn cần đăng nhập để bình luận