Bà Cốt Khương Tô

Chương 270

Chương 270Chương 270
Quý bà Uông đương nhiên biết ông cụ Triệu ám chỉ ai.
"Nhiều năm qua ông ấy luôn rất hối hận."
"Đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận. Thời gian sẽ không đảo ngược, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể nào trở về lúc trẻ."
Quý bà Uông không còn lời nào để nói.
Cúp điện thoại, quý bà Uông cơ hồ bị ông cụ Triệu thuyết phục, gần như đánh tan lòng nghi ngờ.
Bên kia, ông cụ Triệu bực mình lườm Phú Sinh:
"Phú Sinh, cả đời này ông chưa từng cãi lại tôi, sao? Chủ nhân cũ trở về thì lời nói của chủ nhân mới như tôi không có hiệu quả?"
Ông cụ Triệu hơi nặng lời, hiển nhiên cực kỳ bất mãn quản gia già tự chủ trương khiến Khương Tô đi Thành Tây tìm quý bà Uông.
Quản gia già không nói lời nào, chỉ là cúi đầu nghe răn dạy.
Mấy chục năm.
Quản gia già luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, không bao giờ vượt mức.
Nhưng đối với ông cụ Triệu, quản gia già không chỉ là người hầu, quản gia của mình, đôi khi càng giống như người nhà, anh em của ông cụ, cũng là liên hệ duy nhất giữa ông cụ và Khương Hoan.
Ông cụ Triệu tự nhiên cũng biết Phú Sinh ôm tình cảm thế nào với Khương Hoan.
Cho nên ông cụ Triệu thở dài một hơi, nói:
"Phú Sinh, tôi không trách ông, nhưng mấy chuyện năm xưa, mặc kệ cô ấy là Khương Hoan hay Khương Tô, biết chuyện đều không tốt cho cô ấy."
Quản gia già luôn cúi đầu không nói chuyện rốt cuộc ngẩng đầu lên, ông ấy nhìn ông cụ Triệu, ánh mắt vẫn dịu dàng lại mang theo một ít kiên định:
"Nhưng cô ấy muốn biết, cũng nên biết."
Ông cụ Triệu nhìn Phú Sinh, im lặng. ...
Ngày thứ hai, Khương Tô vẫn như cũ ngủ đến buổi chiều mới dậy.
Quý bà Uông không có ý kiến gì với việc này, thậm chí khi người hầu định đánh thức Khif?nda Tô ăn ăn eáng với trưa còn bị bà ấy còn noăn lai. chỉ nói cứ để Khương Tô ngủ.
Người hầu trong nhà đều đã biết mặt vị khách mới đến này.
Quý bà Uông cảnh cáo các người hầu đối đãi Khương Tô phải tôn trọng như với người khác trong nhà, cô sai gì phải làm theo.
Thật ra không cần quý bà Uông cảnh cáo, các người hầu giỏi quan sát đều biết bà ấy xem trọng cô gái này.
Khương Tô vừa tỉnh dậy phòng bếp liền bận rộn, nấu cơm cho một mình cô ăn.
Nói là bữa cơm cho một người nhưng số lượng cỡ phần của bốn, năm người trưởng thành.
Quý bà Uông cũng dặn trước rồi.
Khương Tô ăn xong đi với quý bà Uông ra sau vườn uống trà chiều.
Quý bà Uông uống trà, cười hỏi Khương Tô:
"Cháu thấy phong thủy nhà này của tôi thế nào?"
Khương Tô nói: "Không tệ, chắc đã mời thầy phong thủy đến xem phải không?"
Quý bà Uông cười nói:
"Ảnh hưởng lớn nhất của Khương Hoan với tôi là khiến tôi kính sợ quỷ thần. Trong đời tôi không dám nói làm được bao nhiêu chuyện tốt, nhưng cũng hầu như không làm chuyện xấu, tất cả bởi vì Khương Hoan nói, ngửa đầu lên ba mét có thần linh, không phải không báo chẳng qua chưa tới lúc. Căn nhà này từ chọn đất đến xây dựng, các loại vật trang trí đều là thầy phong thủy chỉ dạy."
Khương Tô nói:
"Trình độ của thầy phong thủy này khá cao."
Quý bà Uông nói:
"Đúng rồi, từ khi vào ở luôn rất an ổn."
Khương Tô thuận thế hỏi:
"Bà nội của tôi lúc ở Thành Tây cũng làm nghề này hả?"
Quý bà Uông gật đầu, trong nét mặt mang theo khát khao xa xăm, giống như đã trở lại mấy chục năm trước, lúc đó bà ấy còn là thiếu nữ mơ hồ:
"Năm đó Khương Hoan có thể nói là nhân vật làm mưa làm gió Thành Tây, khi đó nếu muốn mời được Khương Hoan, mặc kệ là làm gì, giá khởi bước là năm eon e©á vàna. điá liên tuc nâng cao. đi về nhất đỉnh nhải cá ve hơi nhỏ đưa rước. Thời ấy vàng đắt tiền cỡ nào, nhưng người muốn mời Khương Hoan vẫn xếp hàng đến tận sông Vạn Hòa."
Quý bà Uông cười khẽ:
"Khương Hoan có nhiều quy củ, vô luận nặng nhẹ, bình thường hay gấp, mỗi ngày phải ngủ đến buổi chiều mới làm việc. Còn chọn khách, nếu người nào cô ấy không thích thì cho một trăm con cá vàng cũng không chịu làm. Cũng vì điều này mà Khương Hoan đắc tội nhiều người, càng bởi vì làm việc thường phá chuyện tốt của người ta nên kết nhiều kẻ thù. Trong tối ngoài sáng không biết bao nhiêu người muốn mạng của Khương Hoan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận