Bà Cốt Khương Tô

Chương 396

Chương 396Chương 396
Chỉ nghe hắn ta vừa dứt lời, trong phòng sinh vang lên tiếng kêu sức cùng lực kiệt của sản phụ, ngay sau đó vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Tiếng khóc nỉ non không to lớn vang dội chút nào, ngược lại có hơi mỏng manh.
Khương Tô nghe thấy âm thanh này, bỗng nhiên muốn bật khóc.
Địch Cận Duật vốn không phải là tên của cậu.
Cha cậu không phải họ Địch, mà người mang họ Địch là mẹ cậu.
Nghe nói vào ngày cậu chào đời, có một thầy bói đã cứu mẹ cậu, đưa mẹ cậu đến bệnh viện, nhờ vậy mới bảo vệ được mạng của cậu và mẹ, sau đó còn nói với cha cậu rằng nhất định phải lấy họ của mẹ, phải lấy cái tên này mới có thể bảo vệ cậu một đời bình an.
Nhưng mà trong sách đã nói đây đều là mê tín.
Hơn nữa trước giờ cậu chưa gặp chuyện gì suôn sẻ cả.
Lúc cậu chào đời mẹ khó sinh, gần như mất nửa cái mạng mới có thể sinh cậu ra, cậu ở bệnh viện một tháng mới được cho về nhà, từ nhỏ đến giờ bệnh nhẹ bệnh nặng luôn lũ lượt kéo đến, gần như tháng nào cũng phải đi bệnh viện một chuyến.
Vì sức khỏe không tốt nên cậu ít khi ra ngoài chơi đùa với trẻ con bằng tuổi, chỉ ngoan ngoãn ở nhà hoặc ở bệnh viện, những lúc trời có tuyết rơi cậu cũng chỉ có thể nằm trong cửa sổ nhìn bông tuyết bên ngoài và đám trẻ đang chơi đùa sung sướng trên nền tuyết.
Đến tám tuổi cậu mới bắt đầu đi học, nhưng những bạn cùng lớp nhỏ hơn cậu hai tuổi còn cao hơn cả cậu.
Cậu hay ho khan, cũng kiệm lời, hơn nữa không thể chơi được bất kỳ trò chơi nào, cho nên những bạn nhỏ trong lớp đều không thích chơi với cậu.
Cậu luôn cô đơn lẻ loi một mình.
Công việc ở công ty cha mẹ rất bận rộn, trước nay tan học luôn chỉ có tài xế đón cậu về, mà về đến nhà cũng chỉ có bảo mẫu chờ cậu.
Mỗi ngày chờ đến giờ đi ngủ cha mẹ cậu mới về đến nhà.
Địch Cận Duật tám tuổi đã biết cái gì là cô độc.
Nhưng mà không sao cả.
Cậu ghét trẻ con, cũng ghét người lớn. Cậu chơi một mình khá là tốt.
Nhưng có đôi khi cũng không tốt.
Ví dụ như khi bị người khác ức hiếp.
Thằng bé mập cao hơn cậu một khoảng, có vóc dáng vừa trắng vừa to béo kia đang ra sức đẩy cậu ngã xuống đất.
Địch Cận Duật nhỏ bị đẩy ngã trên mặt đất, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại cọ sát lớp xi măng thô ráp trên mặt đất đã lập tức rách da, nóng rát, nhưng mà cậu vẫn kiên cường ngẩng đầu nhìn cậu nhóc, cậu không khóc, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu nhóc.
Thằng nhóc mập mạp nói: "Mày trừng mắt với tao làm gì? Tuần trước tao đã nói với mày rồi, bảo mày mang người máy của mày đến trường cho tao chơi, sao mày không cho mượn? Mày xem bản thân mày chẳng có một người bạn nào, mọi người không thích chơi với mày! Mày bệnh tật ốm yếu vậy nên ở trong nhà đi! Để khỏi lây bệnh cho tất cả bọn tao."
Địch Cận Duật nhỏ kiên cường nói: "Tao không bệnh! Tao đã khỏe rồi!"
Nhóc Mập nổi giận: "Mày có bệnh! Tất cả mọi người đều sợ mày, nên không dám chơi với mày!"
Địch Cận Duật nhỏ lạnh lùng đáp: "Tao cũng không muốn chơi với bọn mày."
Nhóc Mập xấu hổ quá hóa giận, muốn đánh cậu.
Địch Cận Duật nhỏ rất muốn cố gắng bày ra khuôn mặt không khiếp sợ trước cường quyền, nhưng cuối cùng vẫn nhắm nghiền mắt lại, chắc chắn là rất đau, cậu rất sợ đau.
Nhưng mà Nhóc Mập vừa mới vươn nắm đấm đã bị một người túm cả quần áo nhấc lên khỏi mặt đất.
Cả người treo lủng lằng trên không, chân của Nhóc Mập vung vẩy loạn xạ giữa không trung.
"Ai cho nhóc bắt nạt cậu ấy?"
Một giọng nói lạnh băng nhưng vô cùng dễ nghe vang lên.
Địch Cận Duật nhỏ chậm rãi mở to mắt.
Rồi nhìn thấy cơ thể của Nhóc Mập treo lủng lằng giữa không trung, có người xách cậu nhóc lên khỏi mặt đất.
Nhóc Mập thật sự rất mập, người có thể xách cậu nhóc lên chắc chắn là một người lớn rất mạnh mẽ.
Địch Cận Duật nhỏ ngước mắt nhìn lên. Cô thật là đẹp. Địch Cận Duật nhỏ không khỏi nghĩ, cô còn đẹp hơn những chị xinh đẹp trên TV, đẹp hơn bất kỳ ai mà cậu từng gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận