Bà Cốt Khương Tô

Chương 340

Chương 340Chương 340
Càng không thể nào chịu đựng bản thân chết đi sẽ chia cắt với Khương Tô.
Anh ta đi qua, cười nói: "Cô cũng không muốn cứ đối mặt với một lão già."
Khương Tô lạnh lùng nhìn anh ta: "Cho dù cuối cùng anh thành công rồi, thật sự không già không chết, chỉ e rằng mỗi ngày đối mặt với tôi cũng cảm thấy chán ghét."
"Cô nên có tự tin với bản thân một chút." Nguy Tần nắm chặt tay cô, đặt ở bên miệng hôn, ánh mắt hung ác nham hiểm: "Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không ghét bỏ cô, là cô ghét bỏ tôi." Trong giọng điệu của anh thêm vài phần oán hận: "Cô không thể quên đi hết những chuyện quá khứ, chỉ nhớ đến cái tốt của tôi sao? Cô có nhớ không? Cô đã từng thích tôi như thế..."
Khương Tô cười lạnh lùng: "Bây giờ tôi nằm ở đây ngay cả sức nhấc tay lên cũng không có, anh lại kêu tôi quên đi những chuyện ở quá khứ, nhớ những cái tốt anh đối với tôi?"
Nguy Tần một chút cũng không thể ý ngôn ngữ lạnh lùng chế nhạo của Khương Tô, đem tay của cô dán lên mặt của anh mà ma sát, ánh mắt dừng lại ở chỗ cô: "Đợi thí nghiệm của tôi thành công rồi, tôi sẽ để cho cô được tự do, cô chỉ cần nhịn thêm một khoảng thời gian nữa. Đến lúc đó cô muốn như thế nào, tôi cũng sẽ nghe theo cô."
Khương Tô đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy con rồng biến sắc Mạn Lệ với sắc mặt vô cùng khó coi không biết đứng đó từ khi nào.
Khương Tô vừa ngước mặt, Nguy Tần đã theo cô quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy Mạn Lệ đứng ở đó, sự ấm áp trong mắt mất đi hết, lạnh lùng nói: "Sao cô lại ở đây? Không phải tôi đã nói với cô sao, không có mệnh lệnh của tôi, không được tự ý đi xuống."
Mạn Lệ nhịn lại sự ghen ghét trong lòng, trong tay cầm điện thoại: "Có một cuộc điện thoại quan trọng."
Nguy Tần nhíu mày, sau đó quay đầu nói với Khương Tô: "Tôi đi nghe điện thoại chút, chút nữa sẽ quay lại." Nói xong buông tay của Khương Tô đi về phía Mạn Lệ, cầm điện thoại trong tay cô ta vừa nghe vừa đi ra ngoài.
Mạn Lệ lùi về sau hai bước, ánh mắt thâm độc nhìn Khương Tô.
Bây giờ Khương Tô đang ở thế yếu, nhưng khí thể lại không yếu chút nào, lạnh lùng cười khiêu khích.
Ánh mắt của Mạn Lệ càng thêm thâm độc nhưng khi Nguy Tần quay đầu bất mãn nhìn về phía cô ta thì nhanh chóng đi nhanh mấy bước theo Nguy Tần.
Trong lòng cô ta hận Khương Tô.
Nhưng cũng âm thầm oán trách Nguy Tần.
Lúc trước rõ ràng anh ta biểu hiện ra ý hận đối với Khương Tô, cô ta cho rằng với tính cách của Nguy Tần, Khương Tô rơi vào tay anh ta nhất định sẽ bị dày vò dữ dội.
Nhưng kết quả thì sao? Anh ta xin nghỉ phép ở cục quản yêu, hai ngày liên tiếp đều ở trong phòng thí nghiệm dưới hầm, thậm chí ngay cả Khương Tô ăn gì mỗi thứ anh ta đề đích thân hỏi, đích thân lựa chọn, sau đó đích thân đưa cho cô ngay cả buổi tối cũng nấu mì ăn khuya.
Nếu như không phải hôm nay xuống xem, cô ta thật sự cho rằng Ngụy Tần ở bên dưới đang bận rộn lấy Khương Tô để làm thí nghiệm.
Kết quả lại nhìn thấy Ngụy Tần đang ở trước mặt Khương Tô biểu hiện ra vẻ mặt cô ta chưa từng thấy, Mạn Lệ mới biết thì ra anh ta cũng có thể dịu dàng như thế này, ngay cả lời nói cũng nhẹ nhàng, anh ta nhìn Khương Tô như vậy, khuôn mặt thì dịu dàng hình như trong mắt chỉ có thể chứa một mình cô ấy.
Hận không thể bất cứ lúc nào cũng gặm nhấm cô ấy.
Ngụy Tần nghe điện thoại xong lại dự định trở về phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, anh ta mở cơ quan ra chuẩn bị nhập mật mã thì Mạn Lệ đi qua hỏi: "Anh dự định cứ nhốt cô ấy như vậy sao?"
Ngụy Tần dừng lại động tác nhấn mật khẩu, vẻ mặt lạnh lùng quay đầu lại nhìn cô ta.
Mạn Lệ cắn răng nói: "Anh không phải hận cô ấy sao? Vì sao còn đối xử với cô ấy tốt như vậy?"
Sắc mặt của Ngụy Tần trầm lại: "Tôi làm gì còn phải để cô chỉ điểm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận