Bà Cốt Khương Tô

Chương 235

Chương 235Chương 235
Bà Trịnh lộ ra vẻ mặt buồn bã, nói: "Đi thôi."
Sau khi Khương Tô xuống xe thì chọn đại một chỗ ăn cơm.
Nhìn thấy một quán ăn trang trí rất sang trọng, kết quả đồ ăn vô cùng khó ăn.
Khương Tô ăn vào một bụng đều tức giận, ăn mấy muỗng rồi chuẩn bị đi vào nhà bếp tìm đầu bếp gây phiền phức, đồ ăn đắt tiền như vậy chế biến lại khó ăn, quả thật không thể nhịn được!
Kết quả còn chưa kịp đứng dậy, một thanh niên trẻ tuổi ngồi ngay bàn bên cạnh liên tục hút thuốc, vị trí Khương Tô ngồi đúng ngay cuối chiều gió, khói thuốc nhẹ nhàng bay qua, nếu đồ ăn ăn ngon, Khương Tô cùng lắm sẽ nói một tiếng với người bán hàng để bọn họ dập tắt, kết quả đồ ăn lại không ăn được, còn dùng khói thuốc hun xông cô.
Người bên bàn kia giống như dân xã hội, mặc đồ đen trên người còn có hình xăm, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc, cho nên cho dù trong tiệm có treo một bảng cấm hút thuốc ở vị trí cô cùng dễ nhìn, người bán hàng cũng không dám kêu người đi tắt khói thuốc, phải giả vờ như không phát hiện ra.
Một người đàn ông có làn da ngăm đen có lẽ cảm thấy mình hút thuốc có sức hút, lúc anh ta đi vào đã sớm nhìn thấy Khương Tô, lúc này thấy Khương Tô trừng mắt nhìn sang bên này, anh ta còn thả một ngụm khói về phía cô.
Khương Tô lập tức nổi trận lôi đình, đặt chén cơm thật mạnh lên bàn, trực tiếp đứng dậy lập tức đi qua hướng người đàn ông đang nhướng mày đắc ý, sau đó vươn tay cướp điếu thuốc của người đàn ông, ấn vào đồ ăn trên bàn, trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mấy người trên bàn cô trực tiếp mắng: "Mắt của các anh mù hay sao hay là còn chưa tốt nghiệp tiểu học đã phải ra xã hội? Không nhìn thấy bảng cấm hút thuốc dán trên tường sao?"
Người đàn ông bị cướp điếu thuốc lập tức đập bàn đứng dậy, vô cùng to cao vạm vỡ, sợ mất hết mặt mũi trước mặt đám đông, không nể Khương Tô là một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn, mắng chửi ngay tại chỗ: "Con nhóc vẫn chưa đủ lông đủ cánh! Ông đây muốn hút thuốc thì hút! Ông chủ vẫn chưa nói thì đến lượt nhóc đến đây nói à? Ông đây tát một cái đánh chết nhóc!"
Anh ta nói xong, tay giơ cao lên, sau đó dùng lực quạt xuống dưới.
Mấy nữ nhân viên bán hàng đều bị dọa sợ. Chỉ nghe thấy một tiếng "Á" kêu lên thảm thiết!
Âm thanh này nghe thấy thật sự đủ thê thảm... nhưng mà... Sao lại giống giọng nói của đàn ông như vậy?
Nhìn lại thì vừa thấy.
Mấy vị khách đến đây ăn, người bán hàng lập tức sợ ngây người.
Người phát ra tiếng hét thảm thiết kia không phải là cô gái nhỏ xinh đẹp, mà là người đàn ông to cao vạm vỡ đang tính tát người khác!
Anh ta đang che tay ngã xuống mặt đất, từng tiếng kêu càng lúc càng thảm thiết hơn!
Mọi người ngồi cùng bàn không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng bọn họ vừa nhìn thấy tay của anh ta còn chưa chạm đến mặt Khương Tô thì biểu cảm đột nhiên vặn vẹo, kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống mặt đất, sau đó bắt đầu che tay hét thảm thiết.
Này... đánh chết cũng không đánh chết như vậy chứ?
Đừng nói.
Hắc Ca này còn diễn rất tốt.
Tiếng hét thảm thiết này vô cùng chân thật, không biết còn tưởng rằng tay anh ta bị chặt đứt, đặc biệt là trên trán anh ta còn đổ mồ hôi lạnh.
Trước kia không biết Hắc Ca còn diễn tốt, vậy đi thu nợ làm gì nhỉ, chỉ cần ra chạy là kiếm được rất nhiều rồi.
Bọn họ nào biết rằng, lúc này Hắc Ca đang trải qua cơn đau lớn nhất trên cơ thể từ khi anh ta ra khỏi bụng mẹ, anh ta hận cánh tay không bị cắt đứt đi.
Hắn gượng dậy khỏi mặt đất ngẩng đầu tìm Khương Tô, kết quả phát hiện Khương Tô đang định ra cửa, lập tức rặn ra vài tiếng khỏi hàm răng: "Bắt lấy cô ta! Đừng để cô ta chạy!"
Mấy người ngồi cùng bàn lập tức đuổi theo cản Khương Tô lại.
Người bán hàng cũng nói: "Chào cô, làm phiền cô chờ một chút. Cô không cần lo lắng, chúng tôi đã báo cảnh sát."
Bạn cần đăng nhập để bình luận