Bà Cốt Khương Tô

Chương 233

Chương 233Chương 233
Bà Trịnh vất vả lắm mới có cơ hội ở riêng với Khương Tô nên vội vàng cản Trịnh Dung Dung lại: "Dung Dung, bài tập hôm nay của con còn chưa làm xong đâu. Bây giờ ở nhà làm bài tập đi, miễn để cha con nổi giận, mẹ đưa Tô Tô đến khách sạn."
Trịnh Chí Tùng nghiêm khắc nhìn Trịnh Dung Dung.
Trịnh Dung Dung liếc mắt nhìn Khương Tô như có hàm ý khác, Khương Tô giả vờ như không nhìn ra ánh mắt đầy ẩn ý kia của cô ta, chỉ cười cười với cô ta.
Trịnh Dung Dung nhướng mày, nói: "Được rồi."
Bà Trịnh dẫn Khương Tô ra cửa.
Vừa lên xe bà Trịnh lập tức vội vàng hỏi: "Cô đồng, thế nào? Cô có thấy gì không?"
"Quả thật trên người Trịnh Dung Dung có thứ gì đó." Khương Tô sâu kín nói.
Ánh mắt đầu tiên sau khi Khương Tô bước vào cửa là nhìn mắt của "Trịnh Dung Dung."
Linh hồn của người giấu bên trong đôi mắt kia.
Thuật sĩ bình thường, nếu muốn xác định một người có bị nhập vào hay không thì cần phải khống chế được người có thể đã bị nhập vào, sau đó làm phép phán định.
Mà Khương Tô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Trịnh Dung Dung đã bị nhập vào.
Linh hồn của Trịnh Dung Dung vẫn như cũ bị giấu trong đôi mắt kia, lại như bị cái gì đó chặn lại, không giãy giụa được.
Bà Trịnh nghe vậy trái lại nhẹ nhàng thở phào.
Nói thật, hiện tại Trịnh Dung Dung có sự thay đổi lớn như vậy đã vượt qua phạm vi tâm lý thừa nhận của bà Trịnh, bà thà để Trịnh Dung Dung bị thứ dơ bẩn gì đó nhập vào chứ không bằng lòng để đứa con gái hiểu chuyển ngoan ngoãn của mình biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Sau đó, bà ấy lại bắt đầu lo lắng: "Vậy bây giờ phải làm sao? Cô đồng, tối nay cô làm phép đuổi cái thứ kia khỏi người Dung Dung đi!"
Khương Tô nói: "Tối nay không được. Nếu mạnh mẽ làm phép đuổi vật kia đi, nếu đồ vật kia thẹn quá hóa giận, linh hồn của Trịnh Dung Dung sẽ bị tổn thương, về sau có thể sẽ biến thành đứa ngốc." Bà Trịnh nghe thấy Trịnh Dung Dung có thể sẽ biến thành đứa ngốc, bà lập tức lo lắng hỏi: "Ngàn vạn lần không thể được! Cô đồng! Cô phải nghĩ ra cách nào đó vẹn toàn, không thể để Dung Dung nhà tôi chịu một chút tổn thương nào! Tiền không phải là vấn đề!"
Bà Trịnh hiếm có khi nào hào phóng như vậy.
Khương Tô mỉm cười nói: "Bà Trịnh yên tâm, dùng tiền để giúp người khác giải quyết tai họa. Tôi nhất định sẽ không để mất một cọng lông cọng tóc nào của đứa con gái yêu của bà..." Độ cong khóe miệng của Khương Tô càng sâu thêm, chuyển đề tài nói chuyện: "Về phần tiền thù lao, chuyện lần này có hơi khó giải quyết, nể mặt bà Trịnh là khách hàng cũ của tôi, tôi sẽ cho bà một cái giá thân thiện, một trăm vạn. Thế nào?"
Bà Trịnh vốn cảm thấy Khương Tô thu phí đắt tiền.
Sau lại nghe bà Trương lén nói với bà ấy rằng Khương Tô chữa khỏi bệnh của cậu chủ nhỏ nhà họ Triệu, giá khởi điểm là hai trăm vạn. Hơn nữa nhà họ Triệu còn đưa thêm một trăm vạn cho Khương Tô làm "phí cảm ơn."
Bây giờ tình huống của Trịnh Dung Dung còn khó hơn cậu chủ nhỏ nhà họ Triệu.
Đương nhiên giá khởi điểm của cô không tính là mắc, hơn nữa rất đáng đồng tiền bát gạo.
Bà Trịnh không kỳ kèo mặc cả, lập tức đồng ý.
Gia cảnh nhà mẹ bà Trịnh giàu có, một trăm vạn cũng không được coi là mắc, nhưng mà cho dù bà Trịnh mua một cái túi xa xỉ cũng vừa ngại đắt nhưng cũng mua, cho nên lần này thoải mái như vậy cũng thật sự hiếm có.
Khương Tô vô cùng vừa lòng với sự thoải mái hiếm có của bà Trịnh.
"Vậy chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi, tôi có cần gì thì sẽ trực tiếp gọi điện thoại liên hệ bà. Bà chỉ cần đừng để lộ dấu vết gì trước mặt Trịnh Dung Dung giả là được."
Bà Trịnh hơi sợ hãi hỏi: "Cô đồng, rốt cuộc thứ trên người Dung Dung là gì vậy?"
Khương Tô cong khóe miệng cười: "Có lẽ là một con hồ ly tỉnh không có cơ thể nhưng có đạo hạnh cao."
"Hồ ly tinh?" Bà Trịnh khiếp sợ hỏi: "Không phải quỷ?"
Khương Tô cười: "Quỷ cũng không cao cấp như vậy."
Bình thường khi quỷ nhập vào thì sẽ cẩn thận trốn tránh để lộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận