Bà Cốt Khương Tô

Chương 272

Chương 272Chương 272
Quý bà Uông nói đến đây, sắc mặt có chút nghiêm túc: "Khương Tô, cháu học được bản lĩnh của bà nội mình, có bề ngoài giống như bà nội, tôi lo cháu sẽ bước trên con đường cũ của bà nội mình. Cháu hãy hứa với tôi, tuyệt đối đừng học theo bà nội mình, chỉ vì một phút vui vẻ mà chọc vào nhiều nợ đào hoa như vậy. Cháu nên biết nợ quá nhiều thì sẽ có ngày phải trả"
Khương Tô mỉm cười lúng túng mà không mất lễ phép, thầm nghĩ thì bây giờ mình đang trả nợ đào hoa của Khương Hoan đây, bị một đống sợi len trói, dường như giãy cỡ nào cũng không thoát ra được.
Hai người đang nói chuyện thì người hầu tiến lên nói:
"Thưa bà, cậu chủ nhỏ trở về."
Mắt quý bà Uông thoáng chốc sáng ngời, từ dựa lưng vào ghế lập tức ngồi thẳng, mắt mày mang nét vui sướng:
"A Thâm đã trở về?"
Người hầu mỉm cười nói:
"Mới vừa về, cậu chủ nhỏ về phòng trước."
Quý bà Uông đứng lên, kêu Khương Tô:
"Mau đứng lên, bà nội giới thiệu A Thâm cho cháu quen. A Thâm là cháu ngoại út của tôi, hiện đang học ở Thành Bắc, hiếm có trở về một chuyến, vừa lúc giới thiệu cho hai đứa."
Khương Tô cười đứng lên, không quên cầm miếng bánh nhét vào miệng, lại cầm trên tay một miếng, vừa đi vừa ăn.
Khương Tô cảm thấy quý bà Uông quá tin tưởng mình, vừa nói xong vết xe đổ của Khương Hoan, lúc này không chút kiêng ky muốn giới thiệu cháu ngoại cho cô.
Khương Tô nghĩ mình phải xứng đáng với sự tin tưởng này của quý bà Uông.
Cô vừa nghĩ vừa đi theo sau quý bà Uông vào sảnh lớn, chưa đi vào đã nghe bà ấy kêu nào là cục cưng cục vàng. Cô mới nhét bánh vào miệng chưa kịp nhai đã trông thấy cháu ngoại út của quý bà Uông.
Trùng hợp là thiếu niên cũng ngó qua.
Hai người đều sửng sốt.
Quá trùng hợp, hai người ngồi cùng chuyến bay đi Thành Tây. gặp trên máy bay.
Chẳng qua lúc này cậu ấy không đeo mắt kính, tóc mái trên trán cũng chải vuốt lên, bớt phong độ trí thức, trông trưởng thành hơn, thiếu niên thanh tú biến thành thanh niên tuấn tú, chẳng qua khí chất vẫn trong trẻo lạnh lùng.
Quý bà Uông không chú ý tới cảm xúc vi diệu vụt qua đáy mắt của cháu ngoại mình, cười nói: "A Thâm, đây là cháu gái của người bạn tốt của bà ngoại, Khương Tô. Khương Tô, đây là A Thâm, Thẩm Thâm."
Khương Tô cười híp mắt chào:
"Xin chào."
Gò má của cô còn phồng ra, khi chào vẫn không quên nhai làm một bên má phình ra.
Dường như vô luận khi nào thấy cô thì cô luôn đang ăn.
Thẩm Thâm thu về ánh nhìn, chỉ là thản nhiên gật đầu:
"Chào."
Phản ứng có chút lạnh nhạt.
Khương Tô cũng không ngại, nói: "Các người nói chuyện đi, tôi tiếp tục đi phơi nắng."
Quý bà Uông cười nói:
"Tôi thì thấy cháu muốn đi ăn bánh, nếu thích, chờ lát nữa tôi kêu Tiểu Trương đưa mấy đĩa qua."
Khương Tô cười khẽ, rời đi.
Khương Tô vừa đi quý bà Uông liền hỏi Thẩm Thâm:
"Thấy cô gái vừa rồi thế nào?"
Thẩm Thâm hơi ngẩn ra, tiếp theo có chút bất đắc dĩ: "Bà ngoại, năm nay cháu mới hai mươi hai tuổi."
Quý bà Uông bật cười:
"Ai hỏi cho cháu? Bà muốn hỏi là cháu thấy Khương Tô xứng với anh của cháu được không?"
Thẩm Thâm ngẩn ra, tiếp đó thản nhiên nói: "Không xứng."
Cậu ta tạm dừng rồi hỏi tiếp:
"Bà có chắc là cô ấy đã trưởng thành không?"
Quý bà Uông nói:
"^¬n bé trời einh mặt non. năm yựưa hà nôi ©Ủa ©on bé hai mưởỡi mấv tuổi mà trông vẫn như tuổi của con bé. Hôm qua bà xem căn cước của con bé rồi, đã mười chín."
Thẩm Thâm thản nhiên nói:
"Anh trai năm nay ba mươi tuổi."
Quý bà Uông nói:
"Nam lớn hơn nữ mười tuổi vừa lúc! Ông ngoại của cháu lớn hơn bà đến mười hai tuổi đây!"
Quý bà Uông dùng lời của cậu ta chặn họng cậu ta:
"Tuổi của Khương Tô phối với cháu thì vừa đúng, nhưng cháu không thích người ta đấy thôi."
Thẩm Thâm nghẹn họng, trong lòng không kiểm được nghĩ, mình nói không thích bao giờ?
Quý bà Uông nói:
"Bà rất thích Khương Tô, thật sự muốn giữ con bé ở trong nhà."
Quý bà Uông vừa thích Khương Tô vừa đau lòng cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận