Bà Cốt Khương Tô

Chương 402

Chương 402Chương 402
Rồi nghĩ đến đủ chuyện trước kia, khi hai người gặp nhau lần đầu anh chỉ là một đứa bé tám tuổi, sao cô có thể thích một đứa bé tám tuổi được chứ? Chẳng qua coi anh là vật thay thế cho người khác mà thôi.
Anh đọc lý lịch về cuộc đời của người đàn ông kia.
Trước kia từng làm đội trưởng đội điều tra hình sự, dáng người cao một mét chín, vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, hơn nữa còn rất trưởng thành chín chắn.
Còn anh thì sao, tuy mấy năm gần đây sức khỏe của anh đã dần tốt lên nhiều nhưng mà nền tảng vẫn không tốt, không thể chơi những trò vận động mạnh như bóng rổ, thậm chí còn chẳng được coi là đàn ông.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Địch Cận Duật cảm thấy ghen ghét.
Thậm chí anh còn chẳng dám hỏi Khương Tô.
Nếu mọi chuyện đều bị vạch trần.
Nếu đây là chân tướng sự thật.
Anh không biết bản thân mình có thể chịu đựng được đả kích này hay không.
Và điều càng khiến anh sợ hãi đó là rất có thể Khương Tô sẽ rời khỏi anh.
Địch Cận Duật càng mím chặt môi hơn.
"Có phải người tên chú Địch là Địch Cận Duật kia từng làm cảnh sát ở Thành Đông, đã qua đời vào mười mấy năm trước đúng không? Có phải em xem anh như người thay thế của người đó hay không? Bởi vì cả hai có tên giống nhau?"
Nếu đã hỏi, vậy thì hỏi một lần cho rõ ràng.
Bỗng Khương Tô thở dài một hơi.
Trái tìm Địch Cận Duật vọt lên tận cổ họng.
Khương Tô bất lực nhìn anh: "Ai bảo anh đi điều tra mấy thứ này?"
Tâm trạng Địch Cận Duật chùng xuống, cảm giác khó chịu không thể nói thành lời.
Khương Tô nói: "Ban đầu định chờ anh đủ mười tám tuổi sẽ nói cho anh biết, nhưng nếu đã như vậy thì bây giờ em sẽ nói cho anh luôn."
Địch Cận Duật nhìn chằm chằm cô, giọng nói khô khốc: "Cho nên em định khi anh mười tám tuổi sẽ chia tay với anh?" "Ai nói là muốn chia tay với anh?" Khương Tô nói.
Địch Cận Duật hơi sửng sốt.
Khương Tô nói: "Nếu như bây giờ anh muốn biết vậy em sẽ nói với anh, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Địch Cận Duật cho rằng Khương Tô muốn kể cho anh nghe câu chuyện cũ giữa cô và Địch Cận Duật kia, cho nên lạnh lùng gật đầu.
Khương Tô chỉ nói hai câu: "Anh chính là chú Địch, chú Địch chính là anh. Địch Cận Duật kia chính là kiếp trước của anh, hai người thật ra là cùng một người."
Địch Cận Duật sửng sốt.
Khương Tô đứng dậy, đi trở về phòng, kéo một cái thùng từ dưới đáy giường ra, sau đó mở thùng lấy một cái bình ôm nó đi ra ngoài phòng khách.
"Đây là ký ức của anh đã được cất giữ lại trước khi anh chết ở kiếp trước, ban đầu em định chờ anh tròn mười tám tuổi sẽ giao nó cho anh, để anh lựa chọn có muốn thu hồi nó hay không."
Địch Cận Duật nhìn cái bình trong suốt được đóng kín, vẫn chưa thể nào tiêu hóa được tin tức này.
Hơn nửa ngày trôi qua, anh mới hỏi Khương Tô: "Nếu anh lựa chọn không cần thì sao?"
Khương Tô thờ ơ nói: "E sẽ tiếp tục giữ nó, chờ đến kiếp sau của anh."
Lời này với Địch Cận Duật hiện tại mà nói có hơi tàn khốc.
Nhưng với Khương Tô mà nói, nếu không có đoạn ký ức của Địch Cận Duật trước kia, Địch Cận Duật bây giờ không phải một bản thể hoàn chỉnh.
Có lẽ cô mãi mãi, và cũng không cách nào yêu anh như trước đây cô từng yêu anh.
Địch Cận Duật hỏi: "Vậy có phải anh sẽ biến thành người đó không?"
Khương Tô nói: "Anh ấy chính là anh, anh sẽ có được cả hai đoạn ký ức, kiếp trước và kiếp này, chúng nó sẽ dung hợp vào nhau, mà không phải là cắn nuốt nhau."
"Anh vẫn là anh, đúng không?" Địch Cận Duật hỏi.
"Đương nhiên." Khương Tô nói.
Địch Cận Duật hít sâu một hơi: "Được, vậy em đưa nó cho anh."
Ouá trình dung hơn ký ức vô cùng vên tĩnh. Địch Cận Duật nằm ở trên sô pha, giống như ngủ thiếp đỉ.
Mà tất cả những chuyện xảy ra trong kiếp trước giống như một giấc mơ, để anh trải nghiệm lại một lần nữa.
Khương Tô thì ngồi quỳ bên sô pha chờ anh tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận