Bà Cốt Khương Tô

Chương 375

Chương 375Chương 375
Các lãnh đạo gọi Địch Cận Duật vào văn phòng nói chuyện.
Họ cố gắng hết sức để giữ anh lại.
Nhưng cuối cùng Địch Cận Duật vẫn thôi việc.
Tuy Ninh Hiểu đã sớm đoán được rằng Địch Cận Duật sẽ nghỉ việc, nhưng mà khi Địch Cận Duật thật sự không làm nữa, cô ấy vẫn vô cùng buồn bã.
Cô ấy cũng cảm thấy mệt mỏi, vì thế theo chân Địch Cận Duật từ chức ở cục Quản Yêu.
"Tôi định học nghề của bà ngoại." Buổi tối lúc dùng cơm cùng nhau, Ninh Hiểu nhẹ nhõm nói.
"Khá tốt." Khương Tô vừa ăn vừa nói: "Tương lai sáng lạn."
Đôi mắt Ninh Hiểu vẫn còn chưa hết sưng, nhưng trên mặt vẫn cười hì hì: "Bà ngoại đã muốn tôi học nghề của bà từ lâu, bây giờ vừa hay có thể thỏa mãi tâm nguyện của bà. Có điều như vậy cũng rất tốt, tôi cảm thấy khá hứng thú với những thứ kia."
Khương Tô nói: "Sau này nếu tôi có nhu cầu thì cô nhớ nể tình chúng ta là người quen, giảm giá cho tôi nhé."
Ninh Hiểu cười: "Nếu là cô, tôi chắc chắn sẽ không thu tiền của cô!"
Khương Tô lập tức nói hùa theo: "Cô có lương tâm hơn bà ngoại cô nhiều đó."
Bây giờ Ninh Hiểu đã biết được thân phận thật sự của Khương Tô từ bà ngoại.
Cho nên tuy Khương Tô vẫn là Khương Tô, nhưng mà suy nghĩ trong lòng cô ấy đã xuất hiện một ít thay đổi diệu kỳ, ví dụ như có đôi khi không nhịn được mà tôn kính Khương Tô như người của thế hệ đi trước... Cho dù thỉnh thoảng Khương Tô sẽ mắng bà ngoại cô ấy vài câu, nhưng Ninh Hiểu sẽ không phản bác lại.
Ai bảo Khương Tô là người cùng thế hệ với bà cô ấy làm chi!
Rồi ngó sang Địch Cận Duật lúc này đang lột tôm cho "trưởng bối", tâm lý Ninh Hiểu lập tức trở nên cân bằng.
Không ngờ lúc sinh thời cô ấy còn có thể nhìn thấy Địch Cận Duật lột tôm cho người khác!
Sau khi Địch Cận Duật từ chức ở cục Quản Yêu thì cũng đến cục Cảnh Sát từ chức. Bây giờ sức khỏe của anh đã không đủ để anh làm công việc này.
Mà anh cũng không cao thượng đến mức cống hiến mấy năm cuối đời của mình.
Từ trên xuống dưới cục cảnh sát đều khiếp sợ trước việc anh từ chức.
Cục trưởng cũng đích thân giữ anh lại.
Cuối cùng chỉ có thể vui vẻ đưa tiễn, cả đội điều tra hình sự đều khóc như mưa.
Khi Địch Cận Duật tham gia tiệc chia tay xong về đến nhà thì trời đã khuya, anh đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn sáng thuộc về mình, ánh mắt trở nên ấm áp.
Anh về đến nhà.
Khương Tô đã nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi, trên TV còn chiếu tiết mục vô cùng sôi động thú vị.
Khương Tô lại chuyển về nhà anh sống.
Địch Cận Duật đi tới tắt TV.
Sau đó ngồi xổm trước sô pha, cẩn thận nhìn Khương Tô đang ngủ say.
Khương Tô "a ưm" lên một tiếng rồi khó khăn mở mắt, cô hơi nhíu mũi, bất mãn lẩm bẩm: "Anh uống rượu."
"Một chút." Địch Cận Duật nói xong thì chủ động kề sát vào, chạm nhẹ vào môi cô, rồi nhẹ nhàng hôn nó.
Khương Tô nằm nghiêng hôn môi với anh, nụ hôn ướt át quấn quýt lấy nhau một lúc, sau đó cô cất giọng mơ màng nói: "Có phải anh lén em luyện tập hay không?"
Địch Cận Duật nhéo cằm cô, hôn cô một nụ hôn thật sâu: "Anh học cái gì cũng đều nhanh cả."
Mùi rượu thoang thoảng trong miệng anh quấn quýt quanh môi lưỡi Khương Tô khiến cô cũng dính một chút hương rượu.
Nụ hôn dần trở nên sâu hơn, mất khống chế.
Bản thân Khương Tô bắt đầu làm bậy, hình như là cô cởi áo Địch Cận Duật trước...
Trong đôi mắt hoa đào của cô ngập hơi nước, đưa chân khóa chặt vòng eo Địch Cận Duật, còn Địch Cận Duật hung dữ lúc này hệt như con cừu con, đôi mắt nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, Khương Tô xé rách quần áo Địch Cận Duật, khi vừa nhìn thấy miệng vết thương xấu xí của anh "Không được... miệng vết thương còn chưa lành..." Cô vừa nói vừa muốn trèo xuống khỏi eo Địch Cận Duật. Nhưng rồi bị Địch Cận Duật siết chặt vòng eo mảnh khảnh, đè cô lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận