Bà Cốt Khương Tô

Chương 373

Chương 373Chương 373
Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không nói gì cả.
Chỉ chậm rãi khua mái chèo.
Bạch Thương Lâu hỏi: "Thành Ngọc, ngươi muốn đầu thai không?"
Thành Ngọc lắc đầu.
Hắn ta từng cho rằng mình đang đợi một người vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ đến.
Hắn ta không hề nghĩ rằng thật sự có một ngày cô sẽ ngồi trên đò của hắn ta.
Mặc dù chỉ gặp thoáng qua, hắn ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Cô vẫn mang dáng vẻ của năm đó.
Mà hiển nhiên rằng cô đã quên hắn ta rồi.
Nhưng dù vậy cũng tốt.
Đã nói hắn ta sẽ một mình canh giữ ký ức này, cứ kéo dài đến tận khi hắn ta không giữ nữa mới thôi.
Khương Tô đứng ở bên bờ, nhìn theo con đò dần đi vào sương mù, cuối cùng không thấy bóng dáng nữa.
Đom đóm bên bờ đã biến mất từ lâu, những linh hồn đang chờ đợi vì mãi không có đò đã dần tản đi chờ đến tối hôm nay sẽ quay lại. Mà giờ phút này, bóng đêm dần phai, phía chân trời dần lóe lên tia nắng đầu tiên.
Đến lúc rạng sáng, Khương Tô nằm ở trên giường từ từ mở mắt ra.
"Tỉnh rồi!"
Trước mắt cô là hai khuôn mặt phóng đại.
Hắc Thuật và ông Tôn đều đứng cạnh mép giường, cả hai khom lưng kề sát mặt cô, không biết đã nhìn chằm chằm cô bao lâu rồi, thấy cô tỉnh lại, ông Tôn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắc Thuật nhanh chóng đứng thẳng lưng lên, khoanh tay trước ngực, giả vờ lạnh lùng nói: "Tỉnh thì tỉnh thôi, kêu gào cái gì chứ."
Ông Tôn liếc mắt lườm cậu ta một cái, không vạch trần, không biết vừa rồi ai là người cứ lầm bầm từ nửa đêm đến giờ, cứ nói mãi tại sao Khương Tô còn chưa tỉnh.
Khương Tô ngồi dậy, sau đó xốc chăn muốn bước xuống giường: "Này! Dép của tôi đâu!" "Thế nào? Địa phủ thú vị không?" Hắc Thuật nói với giọng điệu châm biếm.
"Chơi vui cực kỳ." Khương Tô nói rồi xỏ dép vào chạy ngay ra bên ngoài.
Hắc Thuật tức đến mặt đen thui: "Cái đồ vô lương tâm, chúng ta lo lắng cho cô ta cả đêm, cô ta không thèm hỏi han chúng ta lấy một câu, vừa tỉnh dậy đã lo chạy lên trên lầu tìm tên đàn ông khốn khiếp kia."
Ông Tôn chỉ mỉm cười, đi ra bên ngoài.
Khương Tô chạy chầm chậm lên trên lầu.
Vừa đi được nửa đường cô đã nghe thấy bên trên vang lên kêu gào ầm ÿ kèm theo vài tiếng hét chói tai.
Cô thả dép ra, chạy chân trần lên trên lầu.
Rồi nhìn thấy cảnh đám quỷ bị Địch Cận Duật diễn cảnh "Xác chết vùng dậy" dọa sợ run bần bật.
Địch Cận Duật vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cô, trên khuôn mặt tái nhợt lóe lên nụ cười.
Khương Tô chạy tới nhào vào trong lòng ngực anh.
Chỉ nghe thấy anh khẽ kêu lên một tiếng.
Cô lập tức nhớ ra trên người anh vẫn còn vết thương, vội vàng lùi lại, rồi bị Địch Cận Duật đưa tay trái ôm lấy cô: "Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một chút nào."
Tay phải của anh bị viên đạn bắn qua, hoàn toàn không thể cử động được, chỉ còn tay trái là có thể ôm Khương Tô.
Khương Tô đứng yên.
Hai người im lặng đứng ôm nhau dưới ánh nhìn hoảng hốt của đám quỷ lớn nhỏ.
"Khương Tô, cô đúng là giỏi giang gớm nhỉ, bản thân không những chết rồi còn sống lại được mà đến người khác chết rồi cô cũng có thể cứu sống lại."
Đúng lúc này.
Một giọng nói gây mất hứng vang lên.
Địch Cận Duật nhướng mắt nhìn sang.
Rồi nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đứng ngay cầu thang, khoanh tay trước ngực nhìn anh với vẻ lạnh lùng.
Chính là vâu auái Hắc Thu↠đã ăn lần trước. Khương Tô thả Địch Cận Duật ra, nhìn xung quanh, nhưng không thấy cái rương của mình đâu, cô lập tức quay đầu hỏi Hắc Thuật: "Mấy người mang cái rương của tôi đi đâu vậy? Đi lấy tới đây cho tôi."
Hắc Thuật tức quá hóa cười: "Cô sai khiến ta vậy à?"
Vẻ mặt Khương Tô lóe lên vẻ "nếu không thì sao".
Cô cảm thấy Hắc Thuật không có chút tự giác nào về thân phận kẻ hầu người hạ của cậu ta.
Nhất là sau khi hóa thành hình người, quá là kiêu ngạo, cứ thích quản tới quản lui cô, giống như cô mới là người hầu của cậu ta vậy.
Hắc Thuật trừng mắt lườm cô một cái, sau đó chạy bịch bịch xuống lầu.
Một lát sau, ông Tôn xách một cái rương lên, sau khi mang rương lên rồi thấy Khương Tô không còn chuyện gì dặn dò nữa thì đi xuống lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận