Bà Cốt Khương Tô

Chương 197

Chương 197Chương 197
Điều duy nhất khiến ông ta trông có phần bắt mắt chính là đôi mắt, mắt phải của ông ta hình như bị mù, được bịt kín lại bằng một miếng cao su màu đen, miếng cao su không biết qua bao năm tháng giờ đã mòn đi, thậm chí mép còn bị lõm cấn vào da thịt của ông lão.
Nhưng điều thu hút sự chú ý của Khương Tô không phải là con mắt mù của ông lão, mà là sát khí và oán khí quấn quanh người ông ta mạnh hơn nhiều so với chàng trai trẻ kia.
Ngay lúc Khương Tô nhìn sang bên đó, ông lão mù đang thảo luận về lễ âm hôn tối nay với Châu Chính Quang đột nhiên nhìn sang.
Khương Tô không hề né tránh, nhìn thằng vào mặt ông ta, thậm chí còn mỉm cười.
Ông lão mù cũng không thấy gì lạ.
Những người thường xuyên tiếp xúc với ma quỷ chắc chắn sẽ có chút khí vẩn đục trong cơ thể.
Nhưng Khương Tô lại là ngoại lệ, tuy cô quanh năm đối phó với đám yêu ma quỷ quái, nhưng trên người cô lại không có mùi hôi thối bẩn thỉu dù chỉ một chút, hơi thở trong trẻo, đôi mắt trong sáng, e là ngay cả cao thủ cấp cao nhất cũng khó mà nhìn ra được, hóa ra Khương Tô chính là bậc thầy.
Có điều khí chất của Địch Cận Duật và Khương Tô quá đỉnh, rất dễ dàng nổi bật giữa đám đông, ông lão mù hỏi Châu Chính Quang bên cạnh: "Hai người đằng kia là ai?"
Châu Chính Quang liếc sang bên kia rồi nói: "Ồ, đó là bạn của Tiểu Bằng, nghe nói trước đây Tiểu Bằng đã giúp đỡ bọn họ, cho nên nghe tin Tiểu Bằng xảy ra chuyện, bọn họ đã lập tức đến đây. Cậu đó họ Địch, người ở Thành Tây, ông có biết nhà họ Địch là một gia tộc lớn không? Ông cụ Địch từng là quan chức ở thành phố, bây giờ ông ta còn có thể nói chuyện được với các quan chức cấp cao. Nhân tiện, không biết ông có nghe qua chưa? Chuyện đó đã được đưa tin trước đó, rằng lúc cả gia đình người con trai cả nhà họ Địch đi du lịch, bọn họ đã đắc tội với một tên chuyên bảo kê đầu gấu đầu mèo ở địa phương, hắn ta dẫn theo một nhóm người đến giết con trai cả và con dâu của ông ta, chỉ giữ lại một đứa cháu trai. Thật là tạo nghiệt mà." Châu Chính Quang vừa nói vừa chợt nghĩ tới ánh mắt của đứa con trai út hiếu thảo, hốc mắt không khỏi đỏ lên: "Trên đời này nỗi đau lớn nhất là khi người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh."
Ông lão mù thấy Châu Chính Quang đau buồn, cũng không còn chú ý đến Khương Tô nữa mà quay ra an ủi Châu Chính Quang.
Chàng trai trẻ bên cạnh Tăng Hùng không chớp mắt nhìn chằm chằm Khương Tô ở bên kia, khi nhìn thấy Khương Tô trong trung tâm thương mại ngày hôm đó, anh ta hơi bất ngờ, cũng thấy ấn tượng sâu sắc, không ngờ lần này trở về một cái trấn nhỏ như trấn Thương này lại gặp cô, thật trùng hợp!
Phải chăng là ông trời sắp đặt?
Tim Tăng Hùng đập thình thịch.
Hôm đó anh ta nhìn thấy cô đi mua sắm trong trung tâm thương mại, Khương Tô đã mua cái váy tận mấy vạn mà không nói một lời, vừa nhìn đã biết gia cảnh của cô không hề đơn giản, nếu anh ta có thể vớ được cô thì sau này cần gì phải làm mấy việc này. ..
Nhưng nhìn thấy Địch Cận Duật ở bên cạnh Khương Tô, trái tim đang hừng hực cháy bỏng của anh ta chợt nguội lạnh.
Lại không khỏi nghĩ rằng đó cũng có thể không phải bạn trai Khương Tô, mà là anh trai cô cũng nên.
Hơn nữa, anh ta nhìn cũng không tệ, có thể thấy người đàn ông kia là loại đàn ông không biết hạ mình dỗ dành phụ nữ bao giờ, dù thế nào thì phụ nữ cũng cần phải được dỗ dành, mà anh ta thì hay rồi, cái khác có thể không giỏi nhưng anh ta lại rất biết cách dỗ dành phụ nữ...
Tăng Hùng ở một bên miên man suy nghĩ.
Khương Tô còn không buồn nhìn anh ta, cô quay đầu lại nói với Địch Cận Duật: "Bên trái tôi là người chú đang tìm."
Địch Cận Duật không nhìn sang bên đó ngay, thay vào đó sau khi nhìn xung quanh, anh mới làm như vô tình nhìn sang bên đó, sau đó nói với Khương Tô: "Chúng ta đến đó đi."
Khương Tô nghe lời, theo Địch Cận Duật đi tới đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận