Bà Cốt Khương Tô

Chương 381

Chương 381Chương 381
Người phụ nữ kia đang muốn ép cô phải nhanh chóng giải cổ cho ông cụ Triệu.
Nhưng trước giờ Khương Tô không phải người ra chiêu theo lẽ thường.
Cô ta muốn cô làm gì, cô càng không thèm làm theo tính toán của cô ta!
Khương Tô híp mắt lại, khóe môi cong lên, bật cười.
Quản gia vừa thấy nụ cười trên mặt Khương Tô, biết ngay sắp có người gặp xui xẻo rồi.
Mọi người đứng trong sân chờ đợi, nhìn thấy Khương Tô và quản gia cùng đi ra ngoài, họ quay đầu nhìn sang.
"Tiên cô, ông cụ thế nào rồi?" Bà Triệu là người đầu tiên bước lên, hỏi han.
Vẻ mặt Khương Tô đầy khó xử, nói: "Tôi cũng không phát hiện ra được cái gì cả."
Nghe Khương Tô nói như vậy.
Sắc mặt cả nhà Triệu Vân Xuyên lập tức xấu đi trông thấy.
Vốn họ đã gửi gắm rất nhiều hy vọng lên người Khương Tô, bây giờ đến cả Khương Tô cũng nói không tìm ra nguyên nhân khiến ông cụ Triệu hôn mê, họ đã lập tức đứng ngây như phỗng.
Tuy Khương Tô nói chuyện với bà Triệu, nhưng mắt lại liếc nhìn sắc mặt thoáng thay đổi của Vân Lâm đứng bên cạnh Triệu Vân Phong từ đầu đến cuối luôn mờ nhạt không có cảm giác tồn tại.
Cô cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp: "Tôi thấy mọi người tốt nhất nên mời thêm vài bác sĩ đến khám, tôi cũng bó tay thôi. Tôi ở đây không giúp được gì nữa, xin phép về trước."
Nói rồi cô xách rương muốn đi ra ngoài.
"Tôi tiễn cô về." Sắc mặt Triệu Vân Xuyên chán nản, nói.
Khương Tô gật đầu.
Đang định đi.
Đúng vào lúc này, Lâm Vân luôn giữ im lặng từ lúc cô bước chân vào nhà cổ bất ngờ nói: "Có khi nào là trúng cổ không?"
Khương Tô khẽ cười khẩy, e rằng Lâm Vân đã tin cô nói thật, sợ cô đi mất cho nên mới không nhịn được mà lên tiếng. Khương Tô cũng phối hợp theo, giả vờ nhìn cô ta với vẻ bất ngờ.
"cổ?"
Những người khác cũng đều nhìn về phía Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn Khương Tô nói: "Lúc trước tôi đã nhìn thấy một loại bệnh giống vậy, dường như đã bị người ta hạ cổ nên mới biến thành như vậy."
Những người có mặt ở đây, ngoại trừ Triệu Vân Phong và Khương Tô ra e rằng không một ai biết bản lĩnh của Lâm Vân.
Cho nên khi những người khác nghe Lâm Vân nói xong đều bán tín bán nghỉ.
"Tôi thấy bệnh tình của ông cụ giống với bệnh của người tôi quen lúc trước, có lẽ chính là trúng cổ." Lâm Vân nói tiếp.
Khương Tô cũng phối hợp gật đầu: "Rất có thể là thế." Nhưng rồi cô bỗng nói: "Tiếc là tôi không hiểu biết quá nhiều về cổ, e rằng không giúp được gì." Rồi nói với mấy người bà Triệu: "Mấy người có thể tìm thử ai thành thạo cái này. Tôi xin phép về trước..."
Khương Tô còn chưa nói xong, Lâm Vân đã ngắt ngang lời cô: "Thật ra tôi có biết một chút về cổ, có lẽ có cách giúp đỡ trị bệnh cho ông cụ. Nhưng tôi cần một người giúp đỡ." Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Khương Tô: "Tôi nghe Vân Phong nói cô Khương rất lợi hại, không biết cô có tình nguyện ở lại giúp đỡ không?
Lời đã nói đến nước này rồi.
Cơ bản đã không còn đường từ chối nữa.
Huống chỉ, Khương Tô vốn chẳng có ý từ chối.
Cá đã cắn câu, cô phải thu lưới nữa đấy.
Vì thế cô khẽ cười đầy khách sáo, nói: "Cô Lâm nói năng khách sáo quá, giúp đỡ à, đương nhiên là được rồi."
Triệu Vân Phong nhíu mày nhìn về phía Lâm Vân, Lâm Vân khẽ gật nhẹ một cái.
Còn những người khác trong nhà họ Triệu thấy Vân Lâm bất ngờ ra mặt thì hơi ngây người.
Mẹ của Triệu Vân Phong nhìn Lâm Vân với vẻ không vui nói: "Nếu lúc trước cô có bản lĩnh này sao không chịu nói sớm chứ?"
Hơn nữa bây giờ còn gọi Khương Tô vào giúp đỡ, vậy chẳng phải vô duyên vô cớ nhường công lao cho người khác sao? chắc chắn bà ta không biết cổ này là do Lâm Vân hạ.
Lâm Vân chỉ khẽ mỉm cười trước lời trách móc nặng nề của mẹ Triệu Vân Phong: "Con chỉ muốn thử một lần, vẫn chưa biết có tác dụng hay không."
"Vậy đừng rề rà nữa, mau vào xem đi!" Mẹ của Triệu Vân Phong nói.
Đương nhiên bà Triệu sẽ không quá yên tâm với Lâm Vân, nhưng vừa định nói chuyện đã bị Triệu Vân Xuyên ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận