Bà Cốt Khương Tô

Chương 116

Chương 116Chương 116
Mông của Châu Tiểu Ngư còn chưa ngồi nóng ghế đã bị đội trưởng Địch gọi nên lại đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa bước vào văn phòng, cậu ta đã rùng mình, Địch Cận Duật ngồi ở sau bàn làm việc, sắc mặt không được tốt lắm.
Châu Tiểu Ngư đi qua, dè dặt nói: "Đội trưởng, anh gọi tôi?"
Địch Cận Duật nói: "Tra số điện thoại của bà cốt kia cho tôi."
"A?" Châu Tiểu Ngư bất ngờ: "Hả, người anh nói là Khương Tô đúng không?"
Địch Cận Duật nhíu mày: "Khương Tô? Cậu với cô ấy thân nhau lắm sao?"
Châu Tiểu Ngư cẩn thận quan sát sắc mặt của đội trưởng Địch từng li từng tí, do dự nói: "Cũng... có thể coi là khá thân."
"Đưa số điện thoại của cô ấy cho tôi." Địch Cận Duật nói.
"Vâng, vâng, vâng." Châu Tiểu Ngư lấy điện thoại di động ra nói: "Tôi gửi cho anh... Được rồi."
"Không còn việc gì nữa, cậu ra ngoài đi." Địch Cận Duật nói.
"A, được." Châu Tiểu Ngư chạy nhanh như chớp, còn không quên đóng cửa lại.
Địch Cận Duật lấy điện thoại ra, gọi tới số điện thoại mà Châu Tiểu Ngư mới gửi cho anh.
"Số điện thoại quý khách đang liên hệ đã tắt, vui lòng gọi lại sau..."
Lúc này Khương Tô đang lười biếng nằm trên ghế, tiếp đón Trịnh Dung Dung mới tới.
Trịnh Dung Dung ngồi trên sô pha, hít sâu một hơi, sau đó nhìn Khương Tô nói: "Tôi không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, giúp tôi giải trừ bùa tình duyên ở sau lưng đi."
Sau khi cảm giác mới lạ, hưởng thụ, thỏa mãn ban đầu trôi qua, cô ta dần thấy được tác dụng phụ của bùa tình duyên, cho dù cô ta đang đi trên đường thì cũng sẽ có không ít người tiến lại làm quen với cô ta, ban đầu cô ta còn cảm thấy được thỏa mãn lòng hư vinh, hơn nữa còn có chút hưởng thụ cái cảm giác này, nhưng theo số lần càng ngày càng nhiều, càng chính là khoảng nửa tháng sau, có người còn âm thầm theo dõi cô ta, tuy sau khi báo án, cảnh sát đã bắt được người đàn ông trung niên ghê tởm kia nhưng việc này vẫn làm cô ta sợ, cô ta nhận ra rằng, tình duyên mà bùa tình duyên vẽ trên lưng mang lại cho cô ta không hề tốt như những gì cô ta tưởng.
Cuối tuần trước, Chu Ngang đã tỏ tình với cô ta.
Nhưng cô ta lại không hề vui vẻ như trong tưởng tượng, thậm chí cô ta còn nghỉ ngờ Chu Ngang không hề thích cô ta, mà do chịu ảnh hưởng của bùa tình duyên nên Chu Ngang mới thích cô ta, loại nghi ngờ này một khi đã nảy sinh thì sẽ lặng lẽ ở trong lòng lớn lên, điều này làm cô ta bị mất ngủ mấy đêm liền, cho dù có hẹn hò với Chu Ngang thì cô ta vẫn không thể thoát khỏi sự nghi ngờ trong lòng mình, vốn chẳng thể tận hưởng được cảm giác yêu đương mà cô ta luôn mơ ước.
Cô ta do dự suy nghĩ vài ngày, cuối cùng mới hạ quyết tâm đi tìm Khương Tô.
Thật ra Khương Tô có hơi bất ngờ, từ trước đến nay có rất nhiều trường hợp bùa tình duyên do cô bán ra cuối cùng lại vì lòng tham của chủ nhân mà trở thành nghiệt duyên. Nhưng không ngờ Trịnh Dung Dung lại có thể hạ quyết tâm từ bỏ nó nhanh như vậy.
Cô lấy nước thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trước cất ở trong ngăn kéo ra: "Dùng nước thuốc này là có thể rửa sạch."
Trịnh Dung Dung cầm bình nước thuốc trong tay, bỗng nhiên cau mày nhìn Khương Tô, hỏi: "Có phải cô đã biết trước chuyện này rồi hay không?"
Khương Tô hơi nhếch mi, cười như không cười, nói: "Tôi chỉ có trách nhiệm thỏa mãn nhu cầu của khách hàng, còn sau đó có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không thể kiểm soát được, hơn nữa nó cũng không nằm trong phạm vi tôi cần quan tâm."
Trịnh Dung Dung nắm chặt bình nước thuốc kia, bĩu môi nói: "Tôi biết rồi." Cô ta dừng lại một chút, sau đó có hơi ngại ngùng nói: "Tôi xin lỗi cô vì những chuyện xảy ra ở trường, lúc đó trạng thái tỉnh thần của tôi không được tốt lắm, có hơi kích động... Sau đó tôi có nghe mẹ kể là cô đã an ủi cha mẹ của bọn họ."
Khương Tô cười: "Đừng hiểu lầm, tôi có thu tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận