Bà Cốt Khương Tô

Chương 350

Chương 350Chương 350
Lúc này, ông Tôn đang choáng váng cũng yếu ớt tỉnh lại, sau đó lập tức nghe thấy tiếng khóc nức nở của Ninh Hiểu, ông ấy mở cửa xe, suýt chút nữa thì ngã từ trên xe xuống, nhìn thấy Ninh Hiểu đang tiến hành hồi sức tim cho Khương Tô, ấn đến vô cùng mạnh, ông Tôn vội vàng ngăn cô ấy lại: "Đừng, đừng có ấn..."
Ninh Hiểu hiểu sai ý, vừa khóc vừa tiếp tục ấn: "Không được! Khương Tô còn cứu được! Tôi phải cứu sống cô ấy!"
Ông Tôn nhìn cô ấy dùng sức ấn, nhìn cũng muốn đau thay Khương Tô, ôm lấy cái đầu bị đụng đau của mình, hét lên: " Đừng có ấn nữa, Khương Tô không có chết..."
Ninh Hiểu ngơ ngác: "Nhưng tim Khương Tô không đập mài!"
"Đó là chuyện bình thường. Trước đây cô ấy cũng như vậy, một lúc sau mới tỉnh lại." Ông Tôn nói rồi nhìn về một hướng: "Tốt nhất cô nên tìm cách xử lý vật kia đi."
Ninh Hiểu chuyển mắt nhìn sang lập tức nhìn thấy yêu quái bị cô ấy đánh bay ra ngoài đang ngóc đầu trở lại, giống như một chiếc xe tải nặng nề đang ầm ầm lao tới!
Ninh Hiểu không kịp lo cho Khương Tô nữa.
Hai tay vội vàng mở ra một vòng bảo hộ, đem thất cả linh lực trên người không ngừng rót vào!
Một vòng bảo hộ đường kính 3 mét cứ như vậy xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, cả người lẫn xe đều được bao phủ.
Mà lúc này, yêu quái Chỉ U cũng đã vọt tới bên ngoài! Hình thú của nó gần bằng một chiếc xe tải nhỏ, nó nhảy cả người lên! Sau đó phóng về phía bọn họ, mà trên thực tế, trong hai mắt thú của nó chỉ nhìn chằm chằm một mình Khương Tô đang nằm yên lặng trên mặt đất! Nó cũng hướng về phía Khương Tô mà đến!
Nhưng mà lúc nó nhào tới lại bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ngược lại, lúc này nó không có bị bắn ra xa, chỉ xa hai mét, tứ chi nó chạm đất, phẫn nộ nhìn chòng chọc Khương Tô bên trong vòng bảo hộ.
Ninh Hiểu giơ hai tay lên đỉnh đầu, sắc mặt tái nhợt.
Ngày trước lúc cùng Địch Cận Duật làm nhiệm vụ, yêu quái cấp S cũng không yếu hơn dừng u bao nhiêu, nếu như có Địch Cận Duật ở đây hai người phối hợp sẽ dễ dàng hơn, Địch Cận Duật chưa từng để cô ấy chịu áp lực lớn như vậy, chỉ cần có anh ở đây, chủ lực tấn công yêu quái chắc chắn sẽ là anh, cô ấy thấy dáng vẻ toàn năng của Địch Cận Duật, lại thêm lúc bình thường đồng nghiệp trong cục khích lệ, thời gian trôi qua khiến cô ấy ảo giác rằng bản thân mình rất mạnh, bây giờ mới phát hiện đó thật sự chỉ là ảo giác của bản thân cô ấy mà thôi.
Không hổ là đại yêu quái bị nhốt ở tầng thứ 7 dưới lòng đất của cục quản yêu, sức tấn công quá mức mạnh mẽ, chỉ cần một kích đã khiến cô ấy cảm thấy vòng bảo hộ của mình bị chấn động đến lợi hại, nếu không phải làm không gian của vòng hộ nhỏ như vậy, chỉ sợ chịu không được vài chiêu của Chỉ U, cho dù là hiện tại, cô ấy cũng cảm thấy bản thân không cầm cự được bao lâu nữa, cô ấy bắt đầu thu nhỏ vòng phòng hộ lại đến khi chỉ còn lại đường kính 2 mét bao phủ xung quanh xe, vừa vặn đủ cho ba người bọn họ trốn ở bên trong.
Cô ấy làm sao cũng không ngờ rằng chỉ trong mấy ngày đã gặp phải Chỉ U hai lần, Chỉ U vừa mới vượt ngục giờ lại gặp phải ở chỗ này, mục tiêu của nó hiển nhiên chính là Khương Tô! Đôi mắt yêu quái nhìn chằm chằm vào Khương Tô như thể có thâm thù đại hận gì vậy.
Ninh Hiểu cảm thấy hoang đường.
Chỉ U bị nhốt trong cục quản yêu đã vài chục năm, Khương Tô lại chưa đến hai mươi tuổi, chẳng lẽ một người một yêu còn từng gặp mặt?
Chỉ là bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này.
Ông Tôn là một người bình thường.
Khương Tô không rõ sống chết.
Ninh Hiểu thuộc kiểu phòng thủ, hỗ trợ đánh một chút cũng được, nhưng với công phu mèo quào của cô ấy mà đem ra đánh với Chỉ U, còn chưa bằng một chân của nó đạp xuống.
Chỉ U còn đang không ngừng tấn công vòng bảo hộ, hai mắt nó đỏ bừng, dấu hiệu của hoàn toàn điên loạn, hiển nhiên không đạt được mục đích sẽ quyết tâm không bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận