Bà Cốt Khương Tô

Chương 144

Chương 144Chương 144
"Lúc trước mà ngươi nói là đã rất lâu rồi, cũng đã mấy trăm năm trước rồi..." Khương Tô lười nhác nói: "Lúc đó ngươi còn chưa hoá thành người."
Lông của cáo lửa vô cùng mượt hơn nữa còn ấm, cô vì giữ ấm mà thường xuyên lừa Lê Thuật còn chưa hoá thành người vào trong chăn để giữ ấm cho cô, Lê Thuật lúc đó đáng yêu hơn bây giờ rất nhiều, ít lời còn ngoan ngoãn.
Cơ thể ấm áp của Lê Thuật hoàn toàn dựa vào, dùng bàn tay ấm áp vén tóc trên mặt của Khương Tô ra sau tai, hơi thở ấm nóng phải vào vành tai của Khương Tô, giọng nói ấm áp: "Bây giờ ta cũng có thể làm ấm giường cho ngươi..."
"Đi kiếm người khác, đừng phá ta, ta không làm với yêu quái." Khương Tô nói xong xoay người lại, đưa lưng về phía Lê Thuật.
Lê Thuật không phục: "Yêu quái có gì không tốt? Cho dù không chống nổi thiên kiếp, tôi cũng có thể sống được bốn trăm năm, người sống lâu cũng chỉ có thể sống được một trăm năm..."
Khương Tô kéo chăn qua: "Ôn chết đi được, câm miệng giùm."
Lê Thuật: "..."
Khương Tô thức dậy vì đói.
Mở mắt ra nhìn, trời đã tối rồi.
Lê Thuật đã không ở trong phòng từ sớm, vùng bụng bởi vì đang lên thịt nên vừa tỉnh dậy đã ngứa đến khó chịu, cô cắt lớp băng vừa hít thở vừa cẩn thận gãi, tạm thời đỡ ngứa, sau đó vén chăn lên mang đôi dép lê, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Sau đó nhìn thấy Lê Thuật đang ôm hôn một người phụ nữ chỉ mặc áo lót ở trên sô pha.
"Chậc, một ngày ngươi không có phụ nữ có phải sẽ chết không?" Khương Tô đói nên tâm trạng không sảng khoái, cô không sảng khoái rồi thì người khác cũng đừng hòng.
Người phụ nữ bị đè dưới cơ thể Lê Thuật sợ tới mức hét lên thành tiếng, cô ta đẩy Lê Thuật ra, giật một cái gối che đậy cảnh xuân trước ngực, vén tóc lên để lộ khuôn mặt xinh đẹp, khi nhìn thấy Khương Tô đang đứng ở chỗ đó cười như không cười nhìn bọn họ thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Trên người Khương Tô mặc chiếc áo hoodies màu đen của Lê Thuật, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tỉnh xảo trắng như tuyết, một đôi mắt hoa đào cười như không cười. bâ auần án râng thùng thình măc trên naười ©ô càng làm nổi bật dáng người xinh xắn lanh lợi đáng yêu, bên dưới là đôi chân trơn bóng trắng nõn, trên chân vẫn đang đi đôi dép lê của Lê Thuật, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ đến điều gì trong sáng.
Một cô gái xinh đẹp cho dù nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cũng có thêm vài phần so sánh, Viên Lê Nhi vốn dùng nhan sắc để nổi tiếng giữa những diễn viên mới, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Khương Tô lại không nhịn được cảm thấy kiêng kị.
"Cô ta là ai?!" Đôi mắt xinh đẹp của Viên Lê Nhi trừng to về hướng Lê Thuật.
Sáng sớm hôm nay đã bị Lê Thuật đuổi đi, Viên Lê Nhi tức giận ở trong xe thề sẽ không bao giờ để ý đến anh ta, ai biết Lê Thuật chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nói vài câu cô ta đã ỡm ờ hòa giải, ai ngờ bây giờ cô ta lại phát hiện chỗ của Lê Thuật còn có một người phụ nữ khác!
Lê Thuật đỡ nửa người dậy, vươn ngón tay chùi vết son bên trên, đôi mắt hẹp dài như hồ ly nhìn Khương Tô, đôi môi hơi nhếch lên, nói một cách quyến rũ khó tả: "Giới thiệu một chút, Khương Khương... em gái của tôi."
"Em gái?" Viên Lê Nhi hoàn toàn không tin: "Sao tôi lại không biết anh vẫn còn một cô em gái? Dáng vẻ của hai người cũng hoàn toàn không giống nhau. Hơn nữa anh còn cho em gái của anh ngủ trên giường anh, mặc quần áo của anh?"
Khương Tô lười phải xem bộ phim máu chó này vào lúc tám giờ: "Em đói bụng, cho em ăn."
"Cô là ai? Dựa vào cái gì mà sai anh ấy?" Viên Lê Nhi tức giận nói.
Lê Thuật dùng một tay chống đầu, vẻ mặt vui vẻ xem kịch.
Khương Tô híp mắt, nở một nụ cười "dễ gần":
"Tôi là tổ tiên của anh ta."
Lê Thuật "phụt" một tiếng bật cười.
Viên Lê Nhi trợn to hai mắt: "Cô ta chửi anh mà anh còn cười!"
Lê Thuật đứng dậy khỏi ghế sô pha, khuôn mặt vui vẻ: "Cô ấy thật sự là tổ tiên của tôi, là vị tổ tiên nhỏ được truyền từ ông nội tôi."
Viên Lê Nhi có hơi không hiểu rõ tình huống này lắm, nhưng lại cảm thấy Lê Thuật đang không nói đỡ cho mình, ngược lại còn nói cô gái kia là tổ tiên của anh ta, bây giờ có đánh chết cô ta cũng không tin Khương Tô là em gái của anh ta, cô ta lập tức tức giận xoay người đi mặc quần áo: "Về sau anh đừng đi tìm tôi nữa!"
Đúng lúc này. Lê Thuật hất cằm với Khương Tô: "Đi xem có phải Tiểu Trương đã quay về rồi không, ta bảo cậu ta dẫn ngươi đi ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận